Những lời  phối hợp với ánh mắt chứa đầy uất nghẹn của cô , nếu   Lạc Yên  sống chung với cô  từ nhỏ thì chắc chắn cô sẽ tin rằng những lời  là thật, còn cho rằng cô  là một  chị .
 
"Tiểu Mạn, em  cần  vì ai mà hy sinh tình cảm của ,  theo ,  sẽ đòi  công bằng cho em." Âu Dực buông Lạc Mạn , ánh mắt vẫn ôn nhu như cũ,  nắm lấy bàn tay cô ,  thẳng  phòng Lạc Yên.
 
Đến nơi,  thấy cửa phòng  khoá  mà mở toang ,  bước , đập  mắt  là hình ảnh  con gái  thể gầy yếu đang  thẫn thờ  sàn nhà lạnh lẽo, dấu vết của cuộc hoan ái đêm qua vẫn  mờ .
 
Âu Dực bước đến, từ  cao  xuống cô gái đang   sàn nhà, trong mắt   nửa điểm thương hại.
 
Lạc Yên vốn đang chìm đắm trong cảm xúc của chính ,  thấy mũi giày của , cô vô thức ngẩng đầu lên, đưa đôi mắt ngấn lệ  . Lúc cô còn đang sững sờ   là mơ  thực, đột nhiên bàn tay   độ ấm của  bóp chặt cằm cô, giọng  lạnh lùng đến đáng sợ:
 
"Đồ dơ bẩn, đến việc hạ thuốc để lên giường với  yêu của chị  mà cô cũng dám ,  tự hỏi tâm địa cô  thể rắn rết đến mức nào đây? Vì  cô và Mạn Mạn cùng chung một dòng m.á.u nhưng  khác  đến như ?"
 
Lạc Yên  những lời cay độc phát  từ miệng , cô   nên   nên  nữa. Dơ bẩn? Đây là từ mà  nên  với ân nhân của  đó ?
 
Còn nhớ  lâu  đây, cô từng  thấy  ở  màn hình tivi,   một  phóng viên  tiếng trong giới phỏng vấn. Giọng   trầm , đôi mắt  lạnh lùng,   phận   đầu tập đoàn Âu thị,  lưu loát trả lời những vấn đề hóc búa do phóng viên đưa .
 
Khi đó cô đúng là  phần sửng sốt, bởi vì đường nét  khuôn mặt   điểm tương tự với thiếu niên năm đó, nhưng cũng chỉ trấn an bản   lẽ là do  giống . Cho đến hôm nay, cô  gặp   thiếu niên mà cô đem lòng tương tư 12 năm, nhưng ánh mắt dịu dàng của    còn dành cho cô nữa, đôi bàn tay ấm áp dường như hoá băng, lạnh lẽo đến mức khiến con    khiếp sợ.
 
Bàn tay của  siết chặt cằm cô khiến cô đau đớn, cả trái tim lẫn thể xác.
 
Lạc Mạn  một bên quan sát, thấy sắc mặt cô đang dần tái , khoé môi cô   nhịn  cong lên, tạo nên một nụ  nham hiểm,  khi cảm thấy  thoả mãn, cô  bước đến, níu lấy cánh tay của , khẽ lắc nhẹ vài cái  cất lên giọng  của :
 
"Âu Dực, buông tay  , đó là em gái của em,  đừng  đau con bé, dù gì con bé cũng là   của em, em  nỡ  nó như ..."
 
Sau khi  lời cầu xin  mấy thật lòng từ cô ,  do dự một lúc, rốt cuộc cũng buông tay , đưa đôi mắt sắc lạnh   thể yếu ớt của cô. Bỗng Lạc Mạn  xuống, đưa tay lau nước mắt cho Lạc Yên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/luon-ben-canh-anh/chuong-9.html.]
 
"Yên Yên, em đừng , chị sẽ… Aaaa."
 
Lạc Mạn  kịp  hết câu, Lạc Yên  đưa tay tát cô . Ánh mắt Âu Dực   đóng băng  cảnh tượng .
 
"Cô càng  như  chỉ khiến  càng cảm thấy ghê tởm thôi." Lạc Yên hét  mặt cô .
 
Sau giây phút bàng hoàng, Âu Dực  xuống đỡ Lạc Mạn, dùng tay xoa má cô ,  đó chán ghét  cô. Lạc Yên   đôi mắt    tự  khinh bỉ một cái, cô  cho sự ngu xuẩn của bản .
 
"Mạn Mạn, em   chứ? Quay sang đây  xem"
 
Nghe thấy  quan tâm cô  như , trong lòng Lạc Yên càng thêm lạnh,  cảnh tượng  mắt, trái tim cô như  hàng vạn con d.a.o đ.â.m xuyên, đau đớn  thể tả .
 
Bỗng Lạc Mạn  lên, cô  nắm lấy bàn tay của cô, giọng  nghẹn ngào:
 
"Yên Yên, chị   nay chị  chăm sóc cho em chu .  em đừng thương tâm, nếu em thích   thì chị  thể nhường, chỉ cần em đừng ôm lòng hận chị là ."
 
"Chị..." Lạc Yên   nên trả lời thế nào. Sao   cô   diễn xuất của chị gái    như  chứ? Không   diễn viên thật đúng là uổng phí tài năng.
 
"Âu Dực, em quyết định , em sẽ tác hợp cho hai , mong  hãy chăm sóc cho em gái em thật , mặc dù em  yêu  nhưng em  nỡ  em gái em ngày càng sa đoạ như ."
 
"Yên Yên, em nhớ chăm sóc   cho thật  nhé. Chị xin !"
 
Lạc Mạn  một   lập tức chạy  khỏi phòng. Âu Dực vốn đang định đuổi theo thì Cố Thanh   chặn  cửa.
 
"Cậu chủ, bên ngoài   nhiều phóng viên, chúng   nên đuổi theo cô   thời điểm , nếu để bọn họ chụp  thì hậu quả  thể lường nổi."