Trò chuyện với Diệp Diệp đến tận 8 giờ tối, tâm trạng của Lạc Yên cũng đỡ hơn phần nào, cô  đồng hồ, cũng  khá muộn. Cô kéo Diệp Diệp  dậy,  đó  đến quầy thanh toán tiền, tạm biệt Diệp Diệp  trở về nhà.
 
Mặc dù  chuẩn   tâm lý, nhưng khi bước  cửa, cảm nhận  ánh mắt lạnh lẽo của , cô vẫn  khỏi đau đớn. Lạc Yên quyết định ngó lơ , cô định bước lên lầu, nhưng chân   đến chân cầu thang    dùng cơ thể ngăn .
 
"Lạc Yên, cô giải thích !" Thanh âm của  lạnh lẽo đến cực độ, Lạc Yên còn  hiểu chuyện gì đang xảy  thì   đưa điện thoại đến  mắt cô.
 
"Tấm hình  là ?" Anh hỏi một  nữa.
 
Lạc Hên ngước mắt  điện thoại,  màn hình là hình ảnh Trần Khôn đỡ lấy eo cô,  dừng  ở đó, Âu Dực còn lướt qua để cô  thêm vài tấm, đều là cảnh tượng ấm áp giữa cô và Trần Khôn do góc chụp gây nên.
 
"Anh cho  theo dõi ?" Đây là câu đầu tiên mà Lạc Yên hỏi  khi  thấy những tấm hình.
 
Âu Dực vốn định phủ nhận, vì những tấm hình  là do một tài khoản nặc danh gửi đến email cá nhân của , nhưng  ánh mắt tức giận của cô,  cũng chẳng  giải thích nữa, vì  thừa nhận: "Phải,  cho  theo dõi cô đấy."
 
Lạc Yên siết chặt bàn tay: "Được,  !"
 
Âu Dực thấy cô như  thì càng thêm chắc chắn với suy đoán trong lòng, nhưng  vẫn hỏi cô thêm  nữa: "Cô và  đàn ông trong hình là thế nào, tại    mật như ?"
 
Lạc Yên mệt mỏi  , cô cũng chẳng buồn giải thích, dù   cũng  tin, cô hờ hững : "Anh nghĩ thế nào thì là thế ."
 
Âu Dực càng thêm tức giận: "Cô và    một chân với ?"
 
Lạc Yên    nhiều, bây giờ cô chỉ  nghỉ ngơi, cô  chút để ý, thừa nhận tất cả những điều   thật: "Ừ,  ngoại tình,  yêu  ."
 
Âu Dực vung tay lên, còn  chạm đến  cô thì   câu  của cô  cho khựng .
 
"Thế nào,  định đánh ? Âu Dực,    thể vô lý đến thế? Anh và Lạc Mạn mập mờ thì ,  và  đàn ông khác thì  ? Tại ?"
 
Âu Dực buông thõng cánh tay, đúng , tại ...
 
Âu Dực rũ mắt,  bộ dạng cô hờ hững như , một cỗ lửa giận  rõ tên bùng phát lên, khiến  đánh mất lý trí.
 
Anh tiến  gần cô, dùng sức ép cô  bức tường, mặc cho Lạc Yên vô lực giãy dụa.
 
"Anh... Anh  gì... Âu Dực,   ..." Những lời  tiếp theo của cô  cánh môi  chặn .
 
Cảm giác mềm mại đánh úp tới khiến Lạc Yên mơ hồ, cánh môi  lành lạnh, điên cuồng hôn cô ngấu nghiến.
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/luon-ben-canh-anh/chuong-95.html.]
Mặc dù đang  rõ ràng nhưng Lạc Yên vẫn  quên chống cự, hai tay cô liên tục đ.ấ.m mạnh  n.g.ự.c , chỉ mong  buông tha cho .
 
Lạc Yên cực lực chống cự, cô quên mất rằng cô chỉ là một cô gái chân yếu tay mềm, sức lực của cô  thể lớn  bao nhiêu chứ? Đối với Âu Dực mà , những nắm tay của cô chẳng khác gì gãi ngứa, vì   càng thêm càn rỡ.
 
Môi lưỡi  quét qua, đầu lưỡi xâm nhập  khoang miệng cô, mang theo một trận tê dại. Lạc Yên hít thở  thông, lực chống cự càng lúc càng yếu, cho đến khi cơ thể   bế lên, cô mới ý thức  những chuyện  xảy .
 
Âu Dực hôn cô!
 
Nếu là hai ngày  đây, cô nhất định sẽ  chút do dự mà cùng  tận hưởng khoảnh khắc hai môi chạm , nhưng bây giờ cô chỉ thấy đau...
 
Lạc Yên vùng vẫy, cố gắng dùng sức thoát khỏi , nhưng cô    hôn đến mềm nhũn cả , sức lực gần như bằng , cứ thế   bế đến bên chiếc giường  vứt mạnh cô xuống.
 
Âu Dực  chờ đợi  nữa, nơi nào đó của   vươn cao, hiện tại  chỉ  đè cô , hung hăng chiếm đoạt.
 
Lạc Yên   giường, bên tai cô truyền đến tiếng động cởi thắt lưng, cô hoảng sợ   đàn ông quen thuộc mà xa lạ  mắt.
 
Âu Dực lúc    khác với Âu Dực mà cô vẫn luôn  thấy hàng ngày.
 
Cơ thể  tiến  gần, đè lên  cô, nhiệt độ nóng hổi truyền qua da thịt khiến cô rùng . Bàn tay  len lỏi trượt   cô, từ eo trườn lên nơi đầy đặn khẽ xoa nắn.
 
Cảm nhận  nơi nóng hổi nào đó đang cọ xát với cơ thể , Lạc Yên run lên, cô dùng hết sức đẩy   nhưng chẳng  tác dụng gì. Bất lực, cô  nấc lên,  bao giờ cô yếu đuối đến thế.
 
"Âu Dực,  chỉ giỏi ức h.i.ế.p và cưỡng ép  thôi,    gì thì  ,   yên cho  chiếm đoạt tất cả!"
 
Thanh âm nức nở của cô gái khiến động tác  tay Âu Dực khựng , vẻ điên cuồng trong đáy mắt cũng dần dần rút .
 
Ý thức và lý trí  trở , khiến  sững sờ hồi lâu. Lạc Yên nhân lúc  thất thần, cô đẩy mạnh  ,  đó chạy khỏi phòng, mặc cho quần áo   xộc xệch.
 
Âu Dực  xuống cơ thể , một tay  đang dừng  ở động tác cởi quần trong. Anh trầm mặc  về hướng cô gái  chạy ,  đó lẳng lặng  tiếng động  đến ban công.
 
Cảnh trời hôm nay thật , ánh trăng chiếu rọi qua sườn mặt đạm bạc của  đàn ông. Trông  lúc   bình tĩnh, nhưng trong lòng  sớm rối tung.
 
Thật may... thật may vì   dừng  kịp thời.
 
Âu Dực  tại nơi đó đến 1 giờ sáng, khi cơn buồn ngủ ập đến,  mới  trở  căn phòng. 
 
Nằm lên giường,  ấm từ cô vẫn còn đó, nhưng  giường chỉ còn  mỗi  , một chút trống vắng khó tả...
 
Tầng một và tầng hai, những giấc ngủ  ngon.