Trong tấm hình là một chiếc bàn,  bàn  vài đĩa thức ăn và hai bàn tay, một nam một nữ, tay nữ thì cô   , nhưng bàn tay nam  đang đeo một chiếc đồng hồ quen thuộc.
 
Nếu như trí nhớ của cô   vấn đề... nếu như cô   nhầm... Vậy thì chiếc đồng hồ đó đích thị là của Âu Dực! Bởi vì ở mặt đồng hồ còn in chìm logo độc quyền thuộc về riêng .
 
Lại  chủ tài khoản đăng tải bức ảnh, Lạc Yên phát hiện, đó thế nhưng  là Lạc Mạn.
 
Là Lạc Mạn ...? Hai  họ  ở cùng ...?
 
Mặc dù  bản    tư cách xen , cũng  nên xen , nhưng lòng cô vẫn  nhịn  mà truyền đến từng cơn đau nhói, tựa như gió đông rét buốt, dù đang là mùa hè nhưng trái tim cô  lạnh như băng, vỡ tan thành từng mảnh.
 
Hai  họ ở bên  thật vui vẻ... Khó trách, khó trách   chướng mắt cô...
 
Như  cũng , ly hôn sớm, đỡ  dây dưa.
 
 , cô  hết yêu , cớ gì  đau lòng? Cô   đau lòng!
 
Lạc Yên tự lừa  dối ,  ai phát hiện  trạng thái bất thường của cô, ngoại trừ Diệp Diệp.
 
Nhìn cô ủ rũ như , Diệp Diệp bỗng cảm thấy hối hận.
 
Đáng lẽ  cô   nên vì chút tò mò nhất thời mà tụ  nơi , nếu cô   đến đây, Lạc Yên sẽ   thấy tấm hình đó, cũng sẽ  đau lòng.
 
Diệp Diệp   gì, yên lặng kéo tay Lạc Yên rời .
 
Lạc Yên cúi đầu, để mặc Diệp Diệp đưa cô , đến khi Diệp Diệp đưa cô đến  cổng nhà Âu Dực, cô mới  hồn, nhận    bản   thất thần đến mức cái gì cũng  .
 
Hơn nữa   hình như hai   bộ...
 
Nhận thức  điều , Lạc Yên áy náy  Diệp Diệp: "Xin , tớ..." Cô còn   dứt câu, Diệp Diệp  ngắt lời: "Thôi  , cất công đưa  đến đây  thì nhanh  nhà , ở bên ngoài cũng  ."
 
Nói xong, dường như cảm thấy còn thiếu, Diệp Diệp  bổ sung: "Còn nữa,  nhớ ăn cơm đầy đủ đấy! Đừng vì Âu Dực mà để bản   ảnh hưởng, nếu tớ phát hiện  thiếu mất lạng thịt nào, tớ nhất định sẽ  để yên cho  !"
 
Lạc Yên bật , cô gật đầu, lúc  Diệp Diệp mới yên tâm vẫy taxi trở về nhà.
 
Diệp Diệp  , Lạc Yên lập tức cảm thấy thiếu vắng, cô mặt  cảm xúc bước  trong nhà, vốn tưởng rằng giờ  Âu Dực còn  về,  ngờ  bước qua cánh cửa, Lạc Yên   thấy  đang   ghế sô pha, ánh mắt lạnh lùng b.ắ.n về phía cô.
 
Lạc Yên  như  thấy, cô bước về căn phòng mà cô  ngủ  tối hôm qua, ngoài ý   phát hiện trong phòng   quét dọn sạch sẽ, giường mới cũng   đưa . Nhìn căn phòng ngăn nắp, lòng Lạc Yên  dậy sóng.
 
Là  ...? Là Âu Dực ...?
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/luon-ben-canh-anh/chuong-99.html.]
Không,   khả năng, cô tuyệt đối   ảo tưởng!
 
Chắc chắn, chắc chắn là quản gia thương tình nên mới bảo  giúp việc đưa đồ vật , Âu Dực    thể quan tâm những chuyện vặt vãnh ?
 
Xem kìa, cô  thiếu tỉnh táo nữa .
 
Lạc Yên  tự giễu, cô bước  phòng tắm, tắm rửa đơn giản, đến lúc xong xuôi thì  hơn 7 giờ tối.
 
Nhớ đến lời răn đe của Diệp Diệp, Lạc Yên do dự một lúc, rốt cuộc vẫn quyết định đến phòng khách ăn tối.
 
Dù  thì cơ thể vẫn là quan trọng nhất, cô   bản   chịu thiệt thòi.
 
Hai  Âu Dực và Lạc Yên chạm mặt   bàn ăn, Âu Dực khựng  một lúc,  đó tiếp tục ăn cơm, điềm nhiên như   việc gì.
 
Ăn uống xong xuôi, Lạc Yên  trở về phòng , Âu Dực vẫn ở  phòng khách,   quanh một lúc, xác định Lạc Yên  ở gần mới lên tiếng hỏi quản gia:
 
"Chú, chuyện  bảo chú  như thế nào ? Đã đưa đồ vật  cho cô  ?"
 
Quản gia gật đầu: "Đã đưa đầy đủ, chăn ga gối đệm đều ."
 
Âu Dực thở phào, cô   ngủ  đất  giường cũ,  là  .
 
Quản gia dùng ánh mắt phức tạp  thiếu gia nhà , trong lòng thầm cảm khái: Người trẻ tuổi đúng là rắc rối, nhớ năm xưa ông thích ai liền trực tiếp bày tỏ, cần gì phiền phức như bây giờ?
 
Nhìn biểu hiện của thiếu gia,      tình cảm với thiếu phu nhân, ông tuyệt đối  tin!
 
Ông cảm thấy vô cùng khó hiểu, tại  cứ  liên tục hiểu lầm  như ? Mỗi  giải thích một câu   là   ?
 
Cứ như , hiểu lầm nối tiếp hiểu lầm, bao giờ mới ở bên  ?
 
Aizz, rắc rối!
 
...
 
Thời gian trôi qua nhanh như cái chớp mắt, chẳng mấy chốc  đến một tháng .
 
Trong suốt một tháng qua, hai  Âu Dực và Lạc Yên vẫn lạnh nhạt với  như cũ, chiến tranh lạnh vẫn  chấm dứt.
 
Trong thời gian chiến tranh lạnh, Âu Dực  bỏ mặc Lạc Yên vô  , dần dần hình thành cho cô một thói quen, cô   tan  liền trở về nhà nữa mà ngày đêm tăng ca ở bệnh viện.