Không ngờ Lâm Miên  gặp  Tống Trạch Viễn.
Hắn dường như  uống  ít rượu, khuôn mặt đỏ bừng,  nồng nặc mùi rượu. Thấy Lâm Miên,  liền  chút thiện ý lao tới.
"Phục vụ rượu gì chứ, ở đây với    ?"
"Chúng   quen ,  ơn tránh ."
Lâm Miên theo bản năng  tránh , nhưng  ngờ    buông tha, một tay kéo cô , ôm chặt  lòng.
🐳 Các bạn đang đọc truyện do Tui Là Cá Mặn (https://www.facebook.com/tuilacaman/) dịch. Xin vui lòng không mang truyện của tôi đi nơi khác 🐳
"Có gì mà  quen chứ, chỉ cần ngủ với  là quen thôi. Nói thật, khuôn mặt  của em trông thật trong sáng,  còn sạch sẽ nữa,  thật sự  ngủ với em, đừng giả vờ nữa, ngoan ngoãn theo  ,  ?"
Tống Trạch Viễn ép cô  tường, cúi đầu định hôn cô.
"Tống Trạch Viễn, thả  !"
Lâm Miên hoảng loạn, cố gắng đẩy  , nhưng   vô ích.
"Hừ, lúc ở trường,  đây    gì em, ở địa bàn của , em nghĩ   thể thoát ? Ngoan ngoãn đừng giãy giụa,  sẽ nhẹ nhàng với em một chút."
Tống Trạch Viễn dùng cả hai tay để ghì chặt cổ tay Lâm Miên, bất kể cô  giãy giụa thế nào,  cũng  buông.
Lâm Miên lo lắng đến mức sắp , bộ đồng phục   cô cũng   xé rách, méo mó. Nơi   ồn ào, cô hét lên vài tiếng nhưng  ai  thấy.
Khi  chuẩn  hôn cô, Lâm Miên nghiến chặt răng.
"Bốp!"
Cánh cửa nhà vệ sinh bất ngờ  đá bật , cắt đứt màn giằng co giữa hai .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/luon-ben-em/chuong-14.html.]
Tống Trạch Viễn cau   đầu  , và khi nhận  khuôn mặt quý phái nhưng lạnh lùng của  đàn ông,   sững tại chỗ.
"Cậu...  nhỏ?"
Thời Lẫm  bên ngoài cửa, mặc một bộ vest cao cấp màu đen, dáng  cao ráo, thẳng tắp, phong thái đầy đẳng cấp.
Anh  cho tay  túi, liếc  Tống Trạch Viễn và đám  của  với ánh mắt thờ ơ và lãnh đạm, chân mày  nhíu , giọng  lạnh lùng vang lên.
"Làm gì mà ồn ào ?"
Lâm Miên  thấy giọng  , theo phản xạ ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt lạnh lùng của Thời Lẫm. Tim cô đập chậm  một nhịp.
Là  !
Anh  là...  nhỏ của Tống Trạch Viễn ?
Tống Trạch Viễn gượng gạo khoác tay lên vai Lâm Miên,  ngượng ngùng: "Không  gì , đây là bạn của cháu, tụi cháu chỉ đang đùa một chút thôi."
"Bạn ?"
Thời Lẫm nhấn mạnh mấy từ , ánh mắt mờ mịt  lướt qua khuôn mặt của Lâm Miên.
Hôm nay cô trang điểm nhẹ, làn da trắng mịn, đôi má  ửng hồng, lông mi dài cong vút, đôi mắt long lanh tràn đầy sự sợ hãi, khóe mắt  đỏ, trông như một con thỏ nhỏ  bắt nạt.
Lâm Miên  ngừng giãy giụa thoát khỏi cái ôm của Tống Trạch Viễn, nhanh chóng phủ nhận: "   bạn của  ..."
"Phải để cháu  rõ ràng hơn ? Cậu nhỏ, lâu  cháu  vui vẻ, gọi một bạn học qua đêm với cháu cũng  mà, cháu sẽ trả tiền."
Chưa kịp để Lâm Miên  hết, Tống Trạch Viễn  ngắt lời, đồng thời kéo cô rời khỏi đó.