Ngày hôm , Lâm Miên dậy sớm,  tàu điện ngầm để đến tập đoàn Tần Thị.
Vì là ngày đầu tiên  ,  chút lo lắng, nên buổi sáng cô còn trang điểm nhẹ nhàng và thậm chí  ăn sáng.
Thủ tục nhận việc diễn   suôn sẻ, nhân viên tiếp tân dẫn cô  tham quan môi trường  việc của công ty,  đó sắp xếp chỗ .
“Cô Lâm, đây là chỗ  của cô. Cấp  trực tiếp của cô là Tổng Giám đốc Tần,   sẽ đích  hướng dẫn cô. Cô hãy chờ ở đây một lát.”
Lâm Miên gật đầu, lễ phép cảm ơn: "Cảm ơn."
"Không  gì, Tổng Giám đốc Tần sẽ đến ngay thôi, cô cứ  quen với môi trường  nhé."
Nhân viên tiếp tân  khi sắp xếp xong công việc liền rời .
Lâm Miên  xuống chỗ  việc của ,  quanh một chút. Tầng    nhiều , hầu như chỗ  đều trống, bên cạnh cô là văn phòng của Tần Lễ, hiện tại cửa đóng kín,   ai bên trong.
Vị trí  trông giống như vị trí của một trợ lý nhỏ.
Có thể  trợ lý cho Tần Lễ, đó quả thực là một may mắn lớn.
Không lâu , Tần Lễ đến.
Hôm nay  vẫn mặc bộ đồ thể thao màu xám nhạt, tay đút  túi, đôi mày và mắt  tươi, trông  vẻ lười biếng.
“Miên Miên, chào buổi sáng.”
Lâm Miên lập tức  dậy chào hỏi: “Chào buổi sáng, Tổng Giám đốc Tần.”
“Đừng khách sáo thế, em là học trò của , thoải mái một chút là . Thủ tục nhận việc  xong hết ?” Tần Lễ hỏi.
Lâm Miên gật đầu: “Đã xong hết .”
“Vậy thì , theo   ngoài một chuyến, hôm nay  một dự án thiết kế,  sẽ đưa em  thực tập.”
Tần Lễ vẫy tay  hiệu  theo.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/luon-ben-em/chuong-22.html.]
Ngày đầu tiên thực tập   dự án để tham gia, Lâm Miên trong lòng  hồi hộp  mừng rỡ, vội vàng tích cực  theo Tần Lễ.
Nửa giờ , xe của Tần Lễ dừng  cổng bệnh viện Bắc Thành.
Lâm Miên  tòa nhà quen thuộc , bỗng nhiên cảm thấy tim đập nhanh hơn.
Bệnh viện ...
“Miên Miên, theo .”
Tần Lễ  xuống xe, Lâm Miên giật , vội vàng mở cửa xe và theo .
🐳 Các bạn đang đọc truyện do Tui Là Cá Mặn (https://www.facebook.com/tuilacaman/) dịch. Xin vui lòng không mang truyện của tôi đi nơi khác 🐳
Tần Lễ dẫn đường,    : “Dự án hiện tại của chúng  là chịu trách nhiệm cải tạo và thiết kế  một phần kiến trúc của bệnh viện , vì   tiên đưa em đến đây khảo sát,   em sẽ cùng với các nhà thiết kế đến đo đạc.”
Lâm Miên nghiêm túc gật đầu: “Em  nhớ.”
Theo Tần Lễ rẽ trái rẽ , cô  xem qua  bộ thiết kế của bệnh viện, cuối cùng họ đến tòa nhà khoa.
Lâm Miên  ngắm một cách chăm chú,  tự chủ mà bước  hành lang.
Khi  qua một cầu thang, cô giơ tay đẩy cửa   bên trong, và ngay giây tiếp theo,  kịp phòng , cô bắt gặp một đôi mắt lạnh lùng và sâu thẳm.
Là... là  ?
Tim của Lâm Miên bỗng dưng ngừng đập!
Người đàn ông mặc áo blouse trắng,  thoải mái  cầu thang, ngón tay thon dài và rõ ràng đang kẹp một điếu thuốc, ngọn lửa nhấp nháy trong bóng tối.
Anh  ngẩng đầu, thờ ơ  cô, phả  một vòng khói.
“Tìm ?”
Giọng  của   lạnh lùng và thờ ơ, pha chút khàn khàn lười biếng  khi hút thuốc, ngay cả khi gặp cô trong  cảnh , sắc mặt của   cũng  tỏ  một chút kinh ngạc nào.
Lâm Miên vội vàng lắc đầu, cắn răng chào hỏi: “Trùng hợp quá, bác sĩ Thời,  đến đây để  việc, dự án thực tập của  đúng lúc ở bệnh viện .”