"Vậy thì  xe của , cùng ."
Tần Lễ nhướng mày, vẫy tay về phía Lâm Miên: "Miên Miên,  theo . Hôm nay chúng  sẽ mời bác sĩ Thời ăn một bữa, coi như là chi phí bắt mạch."
Lâm Miên vội vã theo  Tần Lễ, cả quá trình cúi đầu tránh ánh mắt của , thậm chí lên xe cũng  ở ghế phụ, để Thời Lẫm  ở hàng ghế .
Không  là  thích .
Mà là... luôn nhớ thái độ của .
Cô  chặn  ,    bất kỳ liên hệ nào.
Vì , luôn giữ  cách với , giả vờ như  quen , dù nhận tiền của  , vẫn  tuân thủ yêu cầu của họ.
Nhà hàng   xa,  trong khu thương mại gần bệnh viện. Tần Lễ gọi  nhiều món, chủ yếu là những món  cho  dày để chăm sóc Lâm Miên, còn đặc biệt hỏi ý kiến của Thời Lâm về các món ăn  bàn.
Khi ăn,   ngừng gắp thức ăn cho Lâm Miên.
"Miên Miên, ăn nhiều một chút, em quá gầy,  công việc   chạy tới chạy lui, cơ thể cần khỏe hơn mới chịu ."
Lâm Miên cảm thấy  ngạc nhiên, liên tục gật đầu: "Cảm ơn thầy Tần, em tự gắp ."
"Được , em cứ tự nhiên, đừng khách sáo."
Tần Lễ  cô như  một đứa con gái đang chăm sóc,  tươi.
Lâm Miên tự giác gắp cơm trong bát. Có lẽ các món ăn do Thời Lẫm gợi ý  hợp khẩu vị, thêm cả súp rau, một bát cơm xuống  dày khiến cảm giác trong bụng dễ chịu hơn nhiều.
Ăn xong, Tần Lễ  thanh toán. Lâm Miên tranh thủ  vệ sinh.
Khi   khỏi, một bóng dáng cao lớn quen thuộc  dựa  cửa nhà vệ sinh, chắn đường  của cô.
Lâm Miên  rõ mặt  đàn ông, con ngươi lập tức co , cảm thấy  chút bối rối.
"Anh...?"
"Em sợ  ?"
Thời Lẫm nghiêng đầu, đôi mắt đen sâu thẳm  thẳng.
"Nhìn gì thế?" Anh hỏi thẳng thắn.
" ..." Lâm Miên cảm thấy lúng túng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/luon-ben-em/chuong-25.html.]
Mối quan hệ giữa hai  vốn  dễ ,  thể trốn tránh,   thể tự nhiên chào hỏi ?
Thời Lâm rõ ràng  định buông tha,  bước từng bước đến gần,  hình cao lớn vây kín cả  Lâm Miên  tường đá.
Lâm Miên theo bản năng lùi , cho đến khi lưng đụng  mặt bàn đá,  còn chỗ để lùi.
Người đàn ông  cúi đầu, khuôn mặt góc cạnh gần kề: "Trốn  là vì  tìm   khác? Anh  rộng rãi hơn , đưa  giá cao hơn ?"
Lâm Miên mở to mắt, ngay lập tức hiểu ý của .
"Anh  là sếp và thầy của ,   như  nghĩ. Chúng    trong sạch." Lâm Miên  thể  giải thích.
Dù  nhút nhát, sợ sệt và xã hội hóa thấp, nhưng  thể để  khác   hình ảnh của Tần Lễ.
Tần Lễ là  thầy hiền hòa và  bụng nhất mà cô từng gặp.
Thời Lẫm  nhạo lời  của cô, tiến thêm một bước, khí thế mạnh mẽ bao phủ  bộ, từng lời đều mang theo sự cảnh báo.
"Tần Lễ   là  em  thể chọc , hiểu ?"
Lâm Miên nhíu mày,  hiểu ý nghĩa trong lời  của .
Thời Lẫm tiến thêm một bước, nâng tay giữ lấy cằm của cô, từng chữ từng chữ rót  tai cô.
"Nếu còn thiếu tiền,   thể cho phép em tìm   việc, dù  cũng là  cũ, mức độ ăn khớp  giường cao,    sẽ tăng giá."
Lâm Miên mặt đỏ bừng, lập tức đẩy  , cảm thấy tai nóng ran, đầu óc như  ù.
"... chúng   kết thúc , đến đây thôi."
Nói xong, cô hoảng loạn chạy  khỏi nhà vệ sinh.
🐳 Các bạn đang đọc truyện do Tui Là Cá Mặn (https://www.facebook.com/tuilacaman/) dịch. Xin vui lòng không mang truyện của tôi đi nơi khác 🐳
Khi  khỏi đại sảnh, trái tim vẫn đập thình thịch, Lâm Miên vỗ vỗ  mặt đang nóng đỏ, cố gắng   bình tĩnh .
Thật  ngờ trong nhà vệ sinh    đàn ông trêu chọc như !
Bác sĩ ngoài mặt thì lễ độ,  ngờ   những lời lẽ quá mức như !
Ngay lúc , Thời Lẫm cũng từ nhà vệ sinh  , Tần Lễ trở   khi thanh toán thì thấy vẻ mặt của Lâm Miên,  khỏi trách móc Thời Lẫm.
“Cậu   gì ? Sao  cho trợ lý nhỏ của  đỏ mặt như ? Em  da mặt mỏng, là một đứa trẻ ngoan, đừng đùa giỡn với em .”