Lâm Miên  còn cách nào khác đành  nhắm mắt .
Anh  việc  nhanh, ánh mắt lạnh lùng nhưng  giấu  thái độ mạnh mẽ và thẳng thắn.
Lâm Miên nhịn   nữa bám  cánh tay của : "Anh  thể chậm  một chút  ? Có chút đau..."
Thời Lẫm nhướng mày, vòng eo thon gọn  một tay ôm lấy, chỉ cần động tác nhẹ nhàng  bẻ gãy  nó.
Cô lắp bắp, bên tai vang lên một giọng  trầm thấp, mang theo giọng điệu giễu cợt.
“Bán trứng đau còn  sợ,   sợ cái ?”
Cô chịu đựng.
🐳 Các bạn đang đọc truyện do Tui Là Cá Mặn (https://www.facebook.com/tuilacaman/) dịch. Xin vui lòng không mang truyện của tôi đi nơi khác 🐳
Lâm Miên  dám  nữa, yên lặng vùi mặt  n.g.ự.c .
Sau khi Lâm Miên từ Bát Phương Thành  , một   tàu điện ngầm trở  ký túc xá.
Các bạn cùng phòng đều  tiết   ở đây, tiến  phòng tắm tắm rửa một cái,  thấy đầy dấu vết, hồng hồng tím tím,  qua  chút sốc.
Tối hôm qua,  đàn ông  cũng  tính là dịu dàng, thậm chí  chút gần như lạnh lùng thô bạo.
Sau khi tắm rửa sạch sẽ, cô   khỏi phòng tắm,  ở  giường thở phào nhẹ nhõm.
Hoàn cảnh cùng hương vị bốn phía,  cho tâm trí bình tĩnh .
Lâm Miên lấy di động  , Thời Lẫm còn  chuyển tiền.
Nhìn chằm chằm khung đối thoại một lúc, đánh mấy hàng chữ, mặt nóng đỏ, cuối cùng  nhịn   xóa .
Vẫn là chờ một chút .
...
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/luon-ben-em/chuong-9.html.]
Sáng sớm Thời Lẫm nhận công việc, bận rộn mấy tiếng, quên mất chuyện .
Mãi cho đến ba giờ chiều,  từ phòng bệnh  , lấy điện thoại di động  thời gian, mắt dừng ở  cánh tay  mấy vết cào  nhỏ, đột nhiên nhớ tới chuyện .
Anh chỉ cần mở wechat,  dễ dàng tìm  tài khoản của Lâm Miên, ảnh chân dung là một bức ảnh hoạt hình một đứa trẻ đội mũ đen.
Tên chỉ  hai chữ L đơn giản.
Trong hộp thoại của hai  trống trơn,   bất kỳ tin nhắn nào.
Người nọ  tiền như ,   chuyển, cũng  chủ động tìm  đòi.
Thời Lẫm nhẹ ấn một chuỗi ,  đó suy nghĩ một chút  xóa .
Xem thử cô   thể chờ bao lâu.
Trở  phòng khám bệnh,  gần như choáng váng.
Gần đây bác sĩ khoa tiêu hóa xin nghỉ, Thời Lẫm  quần áo     việc.
Gần tan tầm,   nhiều lắm, chỉ  rải rác vài bệnh nhân.
Cốc cốc cốc.
Bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa,   vẻ lịch sự, lễ phép.
“Vào ." Thời Lẫm đáp một tiếng.
Cửa phòng khám từ bên ngoài  đẩy ,  tiếng bước chân nhẹ nhàng chậm rãi  .
“Không thoải mái chỗ nào?" Thời Lẫm cúi đầu  sổ bệnh, cũng  ngẩng đầu lên hỏi.
“Bác sĩ, bụng  đau quá.”