"Sao con ngốc thế !" Thẩm Tam phu nhân thở dài bất lực.
Thẩm Lương Nguyệt vẫn lóc, nước mắt lưng tròng, "Mẹ, cầu xin giúp con, cầu xin !"
Thẩm Tam phu nhân trầm mặc, "Được , hôm nay muộn , chuyện nữa. Chuyện tạm thời đừng nhắc đến, cứ xem xét tình hình !"
" mà..."
"Nghe !" Thẩm Tam phu nhân lạnh lùng : "Chiến Vương điện hạ chẳng vẫn nghị hôn cưới vợ ? Con vội cái gì? Nếu còn gây chuyện gì nữa, đừng trách mặc kệ con."
Nghe ý tứ lời là bà chịu giúp, Thẩm Lương Nguyệt mừng rỡ khôn xiết, nín mỉm : "Vâng, con , đều , cảm ơn !"
Thẩm Tam phu nhân thở hắt , ánh mắt âm u.
Việc đúng là cần bàn bạc kỹ lưỡng hơn, ít nhất là đợi đến khi con tiện nhân Thẩm Lương Vi gả cho Ung Vương .
Đến lúc đó, Thẩm gia nước lên thuyền lên, tự nhiên sẽ khác. Khi đó Nguyệt Nhi như ý nguyện, e là cũng chuyện khó.
khi hôn sự của Thẩm Lương Vi và Ung Vương định đoạt, thì tuyệt đối .
Điểm Thẩm Tam phu nhân rõ ràng, chính vì trong lòng rõ ràng, bà càng thêm ghen tị với Đại phòng dễ như trở bàn tay tất cả.
"Được , con nghỉ ngơi ." Thẩm Tam phu nhân nén sự ghen tị trong lòng xuống, chút phiền muộn rối bời.
Thẩm Lương Nguyệt: "Còn ngọc bội..."
"Câm miệng! Không nhắc đến ngọc bội nữa!" Cơn giận của Thẩm Tam phu nhân bốc lên, quát mắng Thẩm Lương Nguyệt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/luong-duyen-nay-la-ke-doc/chuong-184-truc-tiep-di-tim-ba-ta.html.]
Thẩm Lương Nguyệt ấm ức phục, thấy nổi giận, dám thêm gì nữa, chỉ đành trơ mắt rời , hậm hực ném vỡ một cái chén .
Ánh Trăng Dẫn Lối
Hạnh phúc cả đời của nàng ...
Lại ngày hôm đó, khi Tiêu Cảnh Dụ đưa chủ tớ Thẩm Lương Vi về phủ, lập tức cưỡi ngựa vườn Thăm Mai.
Hắn tìm Di Hòa trưởng công chúa.
Chuyện hôm nay, và Thẩm Lương Vi thể với bên ngoài là do săn b.ắ.n lỡ tay b.ắ.n trúng ngựa kéo xe của Thẩm Lương Vi, dẫn đến t.a.i n.ạ.n đó.
mà, giấu khác chứ giấu Di Hòa trưởng công chúa.
Thà để bà nghi kỵ đủ điều, chi bằng chính đến tận cửa tìm bà cho rõ ràng.
Người của Di Hòa trưởng công chúa khi b.ắ.n mũi tên đó, sớm trở về phục mệnh.
Lệnh của Trưởng công chúa là dạy cho con tiểu tiện nhân trời cao đất dày một bài học! Còn về kết cục của con tiểu tiện nhân đó , thì xem tạo hóa của nó.
Về phần trong xe ngựa còn Đại tiểu thư Lư gia - hừ, thì ? Ai bảo nó rảnh rỗi tự đ.â.m đầu chứ?
Bởi , chuyện gì xảy đó, Di Hòa trưởng công chúa cũng , Tiêu Cảnh Dụ cầu kiến, Di Hòa trưởng công chúa vô cùng ngạc nhiên, vội sai mời .
Khách sáo vài câu, Di Hòa trưởng công chúa ngâm ngâm hỏi mục đích đến, Tiêu Cảnh Dụ , kể chuyện cưỡi ngựa dạo chơi, vô tình gặp xe ngựa mất khống chế nên tay cứu giúp một lượt.
"... Bổn vương thật ngờ, trong chiếc xe ngựa đó là Nhị tiểu thư nhà Tả đô ngự sử Thẩm đại nhân và Đại tiểu thư phủ Thái An Bá. Bổn vương tự nhiên cứu các nàng, cũng may hai vị tiểu thư tuy kinh hãi, cũng thương chút ít, nhưng tính là quá nghiêm trọng. Chuyện xảy ở nơi hoang dã ngoại ô kinh thành, ho gì, lỡ như kẻ tâm địa bất chính đồn thổi thành sơn tặc cướp bóc, bắt cóc, chắc chắn sẽ hỏng thanh danh của hai vị tiểu thư, vì thế bổn vương thuyết phục hai vị tiểu thư, nhận chuyện về ."
"Có hỏi, cứ với bên ngoài là mũi tên đó do bổn vương lỡ tay b.ắ.n nhầm, bổn vương xin và đưa hai vị tiểu thư về nhà... Vì chuyện xảy đường từ vườn Thăm Mai của cô cô về thành, thể với cô cô một tiếng!"