Thẩm đại lão gia càng lên tiếng, ông và phu nhân đều so đo tiền bạc, con trai họ đều tiền đồ, căn bản cần thiết để gia sản cho con trai, tin rằng chúng nó cũng thể sống !
Vi Nhi là con gái, họ sớm tính toán, tích cóp đủ của hồi môn cho nàng dùng.
Đối với cái nhà , tính toán chi li chỗ nào? Nếu bọn họ, e là sớm lụi bại còn hình dáng .
Thẩm đại lão gia lầm bầm : "Lời của mẫu con đồng tình lắm, Đại phòng bỏ tiền, Nhị phòng, Tam phòng bỏ công sức cũng gì sai. Dung thị chịu tận hiếu mặt mẫu , thật sự là bận rộn. Hơn nữa, mẫu xưa nay thích bà , nếu bà ở mặt mẫu , e là mẫu càng vui..."
Người minh tài giỏi như Thẩm đại lão gia khi đối mặt với bài toán thiên cổ nan giải chồng nàng dâu cũng đành bó tay chịu trói.
Ông thể ai đúng ai sai, chỉ thể ... bát tự của họ hợp.
ông thể bỏ mặc ai cả.
Thẩm lão phu nhân lời chọc tức đến nghẹn họng...
Thẩm đại lão gia : "Mẫu đang yên đang lành khẳng định Vi Nhi trúng tà? Chuyện thật sự là, thật sự là... thể tưởng tượng nổi! Vi Nhi là một cô nương , dù thế nào nữa, mẫu chụp cho con bé cái mũ như , nếu truyền ngoài, sẽ đàm tiếu về con bé thế nào? Những chuyện thế mẫu xin hãy suy nghĩ kỹ!"
Nhắc đến chuyện Thẩm đại lão gia liền khỏi tức giận.
Con gái ông đang yên đang lành, trúng tà ?
Ánh Trăng Dẫn Lối
Chuyện còn may nhờ Thẩm Lương Vi lo lắng đau lòng, nên hôm đó chỉ qua loa vài câu, kể chi tiết, nếu , Thẩm đại phu nhân thể dễ dàng bỏ qua như ?
Thẩm lão phu nhân lạnh: "Chẳng lẽ ? Ta thấy nó bây giờ vẫn đang trúng tà đấy! Nếu đang yên đang lành biến thành như ? Ta thật uổng công thương nó bao nhiêu năm nay!"
Trong lòng Thẩm đại lão gia chút lạnh lẽo.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/luong-duyen-nay-la-ke-doc/chuong-224-nhung-ong-khong-the-bo-mac-ai-ca.html.]
Ông lẳng lặng Thẩm lão phu nhân, chậm rãi : "Lần con về, thấy Vi Nhi đặc biệt thiết với con, trong lòng vô cùng vui mừng. Vi Nhi chẳng qua là thiết với con, với ruột nó hơn thôi, là trúng tà? Mẫu luôn mồm thương nó, chút do dự chụp cho nó cái mũ trúng tà, thứ cho con trai thẳng, con trai thật sự cảm thấy mẫu thực lòng thương nó."
"Ngươi..."
"Mẫu chắc sẽ , con trai cũng trúng tà chứ?"
Môi Thẩm lão phu nhân giật giật, một câu cũng nên lời.
Không sai, trong lòng bà một khoảnh khắc đúng là nảy sinh ý nghĩ , ngờ con trai vạch trần ngay lập tức.
Thẩm đại lão gia trong lòng khó chịu, tự giễu: "Con khỏe, cũng bất kỳ điều gì bất thường, lòng hiếu thảo với mẫu vẫn như xưa. con cũng là cha của Vi Nhi, chồng của Dung thị. Những lời như trúng tà , , mẫu đừng nhắc nữa! Nếu , con thấy mẫu mới là trúng tà đấy."
Ngực Thẩm lão phu nhân phập phồng, môi run rẩy, nhưng thốt chữ nào.
Thẩm đại lão gia hành lễ: "Mẹ, con trai xin cáo lui . Mẹ nghỉ ngơi cho khỏe ạ."
Mẫu hung hăng như , giọng vang dội chỉ trích quát tháo, lóc ầm ĩ thôi, nửa điểm dáng vẻ ốm đau khó chịu?
Có thể thấy, bà từ đầu đến cuối chính là đang lừa ông.
Còn cái chuyện trúng tà nữa, càng hoang đường, hoang đường đến cực điểm.
Lại nghĩ đến phong trần mệt mỏi về kinh, bước cửa nhà, ngay cả ngụm nóng cũng uống, hai đứa em trai lôi đến chỗ kẻ tung hứng cáo trạng vợ , Thẩm đại lão gia càng thêm buồn bực.
Ông tự giễu, chỉ lo lóc loạn, ngay cả một chén cũng từng sai dâng cho ông, ông thật cái sự lo lắng, nhớ nhung ông luôn mồm của bà là từ .