Đêm đó, khi Thẩm đại lão gia hồi phủ, tin tức cũng chút ngạc nhiên.
Thẩm đại lão gia thở dài trong lòng, nhịn phàn nàn vài câu với Thẩm đại phu nhân, rằng đứa cháu chính là do nương và vợ chồng nhị chiều hư, nếu cũng chẳng đến mức ...
Nếu như chịu thành thật kiên định, chăm chỉ dùi mài kinh sử, một cách khách quan, tuy rằng đạt trình độ như con trai Hoằng Tuân của ông, nhưng ít nhất cũng sẽ quá kém cỏi.
Như bây giờ... e là phế !
Thẩm đại phu nhân chỉ , tỏ vẻ gì. Liên quan gì đến bà chứ? Bà quan tâm...
Phản ứng của Thẩm nhị lão gia cũng giống hệt Thẩm nhị phu nhân, suýt chút nữa thì tức đến ngất .
Sau đó, trong đầu ông nảy một ý nghĩ: Ngày mai đến nha môn việc đây? E là sẽ chê c.h.ế.t mất!
Lòng Thẩm nhị lão gia nóng như lửa đốt, nghĩ đến thôi c.h.ế.t quách cho xong...
Thẩm Hoằng Tuân ngoài mặt biểu lộ gì, nhưng trong lòng tự nhiên là hả hê khi thấy gặp họa. Cả nhà bọn họ là đồ hỗn trướng, dám tính kế thì trả giá đắt.
Thẩm Hoằng Khải suốt ngày việc gì thích đạp vài cái để nâng cao bản lĩnh của bản , sớm chướng mắt ...
Mặc kệ Thẩm gia u ám sầu t.h.ả.m thế nào, tin tức Thẩm Hoằng Khải thi trượt phát điên vẫn truyền ngoài.
Bị đời chế giễu... đương nhiên là tránh khỏi.
Lúc , những kẻ xem náo nhiệt chê chuyện lớn càng đà lấn tới, thiệp mời bay tới tấp Thẩm phủ, mời Thẩm Hoằng Khải đến tụ hội đàm đạo.
Bọn họ dùng những lời lẽ đường hoàng: "Thẩm nhị thiếu gia kỳ thật vẫn giỏi, chúng ai cũng cho là , chỉ là phát huy mà thôi! Cho nên gì , ngoài tụ tập một chút, cùng đàm đạo, tóm là lợi mà..."
Nói tóm , tuyệt đối sẽ ai thừa nhận thuần túy là xem náo nhiệt, Thẩm Hoằng Khải trò .
Thẩm Hoằng Khải chẳng thèm để ý, dù cũng thành trò , căn bản còn mặt mũi nào lăn lộn trong cái vòng tròn đó nữa, còn sợ gì chứ?
Không là .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/luong-duyen-nay-la-ke-doc/chuong-294-nhu-bay-gio-e-la-phe-roi.html.]
Đi để cho xúm chế giễu ?
Dù thì cũng bất chấp tất cả .
Chỉ là nỗi uất ức trong lòng khó tiêu tan, tránh việc ở nhà một nổi trận lôi đình.
Món nợ , tự nhiên ghi lên đầu Thẩm Hoằng Tuân.
Thẩm Hoằng Khải gần như điên cuồng kéo Thẩm Hoằng Tuân xuống nước, rõ ràng là cái kiểu suy nghĩ "Ta sống thì ngươi cũng đừng hòng sống yên!", thế mà âm thầm phái ngoài bôi nhọ Thẩm Hoằng Tuân.
Thậm chí còn tiếc lấy chính bản bè.
Nói cái gì mà Thẩm Hoằng Khải rơi tình cảnh , thì như Thẩm Hoằng Tuân cũng chắc là thứ gì. Những cái tài học, tài hoa của chắc danh xứng với thực, chừng là giở trò mờ ám gì mới .
Thẩm Hoằng Khải còn thuận tiện ghê tởm ám chỉ Thẩm đại lão gia một phen, bóng gió rằng vị Thám Hoa lang Thẩm Hoằng Tuân chừng lai lịch bất chính, trong đó công lao của Thẩm đại lão gia...
Loại tin đồn hoan nghênh, đặc biệt là những sĩ t.ử thi , càng thêm lòng đầy căm phẫn, nhận định Thẩm Hoằng Tuân là kẻ hữu danh vô thực.
Thậm chí còn coi và Thẩm Hoằng Khải là cá mè một lứa.
"Đều là Thẩm gia cả, Thẩm nhị thiếu gia là , Thẩm tam thiếu gia thể là thứ lành gì?"
"À, một ông cha mà, so bì !"
"Học thức phẩm đức của Thẩm gia , thật đúng là một lời khó hết..."
"Ai bảo chứ?"
"..."
Vợ chồng Thẩm nhị lão gia tự cho rằng nắm thóp của đại phòng, chờ nổi liền chạy đến mặt Thẩm lão phu nhân cáo trạng.
Ánh Trăng Dẫn Lối
Trong lòng bọn họ cũng thoải mái hơn ít.
Rất cảm giác theo kiểu "Con trai tuy gì, nhưng con trai ngươi cũng chẳng gì, mặt mũi cũng do một mất!".