Thẩm đại phu nhân khiêm tốn đáp: “Y thuật tinh diệu, lời là do ngoài quá khen thôi. Kỳ thực y thuật của cũng lợi hại đến mức , rốt cuộc nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên mà. Huống hồ gầm trời , bệnh nan y chứng lạ nhiều vô kể, chẳng đại phu nào dám cam đoan rằng bệnh nhân gặp đều thể chữa khỏi.”
“Ít nhất, dám.”
Một bên là Thẩm nhị phu nhân kêu trời đất, luôn mồm Thẩm đại phu nhân ý , tuyệt đối cho bà chạm con trai ; một bên là Thẩm đại phu nhân vốn dĩ cũng chẳng khám cho Thẩm Hoằng Khải.
Thẩm lão phu nhân cảm thấy thật sự m.ó.c t.i.m móc phổi mà uổng công, một ai quan tâm đến Hoằng Khải, một ai thấu hiểu cho bà, bà đây là hai đầu đều lòng, bà mưu cầu cái gì chứ?
Người hôn mê bất tỉnh ở đây nếu là đứa cháu đích tôn bà yêu quý nhất, bà mới chẳng thèm quản cái chuyện phiền phức .
Lòng Thẩm lão phu nhân nóng như lửa đốt, tức giận, nhịn vỗ đùi lớn lên, cháu trai của bà mệnh khổ thế cơ chứ...
Thẩm lão phu nhân , tất cả đều hoảng sợ.
Ánh Trăng Dẫn Lối
Thẩm Lương Vi và Thẩm đại phu nhân cũng chút nghẹn họng trân trối .
Chuyện ... đây là kiểu hành xử gì ?
Thẩm đại phu nhân tiện bộ như thấy, đành giả vờ khuyên giải vài câu, coi như tròn bổn phận của bậc vãn bối.
Muốn bà khám bệnh thì , nhưng bà bảo đảm chữa khỏi, chuyện đó tuyệt đối thể.
Trong lúc hỗn loạn, cuối cùng cũng mời thêm hai vị đại phu nữa.
Trước mặt ngoài, chồng nàng dâu hai đủ cũng nín, vội vàng gọi hai vị đại phu tiến lên chẩn bệnh.
Kết quả chẩn bệnh, một vị đại phu tỏ vẻ bất lực, vị còn cho thể thi châm thử một .
Thẩm nhị phu nhân , hai mắt sáng rực về phía đại phu: “Thi châm xong thì con thể tỉnh ?”
Đại phu bật , lắc đầu: “Thật sự xin Thẩm nhị phu nhân, chuyện tại hạ thể bảo đảm.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/luong-duyen-nay-la-ke-doc/chuong-321-day-la-kieu-hanh-xu-gi-vay.html.]
Thẩm nhị phu nhân thất vọng tột cùng, nổi giận: “Đã thể bảo đảm, ngươi còn cái gì? Nếu vạn nhất chữa hỏng con , ngươi đền nổi !”
Con trai bà chính là tương lai của Thẩm gia, thật sự thể để xảy sơ suất .
Khóe miệng Thẩm đại phu nhân giật giật, nhịn đồng cảm liếc Thẩm Hoằng Khải một cái.
Vớ một bà "báo hại" như , chẳng cần khác tay, chính cũng thể tự tay đẩy chỗ c.h.ế.t.
Thẩm Lương Vi cũng giữ thái độ chuyện liên quan đến thì mở miệng.
Dù , mẫu nàng đụng là nhất.
Vị đại phu xong lời sắc mặt lập tức trở nên khó coi, giọng nhàn nhạt : “Lão phu tự nhiên đền nổi, thứ cho lão phu bất tài, cáo từ.”
Thẩm nhị phu nhân lạnh, ánh mắt rõ ràng : Cũng may cho ngươi là còn chút tự .
Hai vị đại phu thành công Thẩm nhị phu nhân chọc tức bỏ ...
Thẩm Lương Vi cảm thấy thật sự mở rộng tầm mắt.
Thẩm lão phu nhân tức đến mức nản lòng thoái chí, nên lời.
Chuyện , chuyện ... thật sự là bậy mà!
Lại đúng lúc cả ba con trai đều ngoài tìm kiếm Thẩm Lương Dung. Lão đại tức phụ, lão tam tức phụ rõ ràng là đang xem náo nhiệt, bà thế mà chẳng một đồng minh nào giúp đỡ, đành bất lực áp chế nổi lão nhị tức phụ.
“Vợ lão nhị, chuyện nếu cứ dây dưa mãi, Khải nhi mà mệnh hệ gì, xem ngươi hối hận !” Thẩm lão phu nhân lạnh, “Thương tổn ở đầu chuyện đùa, mau chóng chạy chữa ngươi còn chờ cái gì? Ngươi, thấy ngươi chính là hại c.h.ế.t Khải nhi!”
“Con hận thể lấy mạng đổi mạng cho Khải nhi, con thể hại nó chứ? Con là sợ nó khác hại a. Các còn ngẩn đó gì? Đi mời đại phu, mau mời !” Thẩm nhị phu nhân tủi đau lòng òa lên.
Thẩm lão phu nhân tức đến run : “Trì hoãn việc chẩn trị, ngươi đừng mà hối hận.”