Thẩm nhị phu nhân ngẩn , òa lên lớn.
Sau đó bà dường như hạ quyết tâm lớn, về phía Thẩm đại phu nhân: “Chỉ cần đại tẩu thề sẽ chữa khỏi cho Khải nhi, sẽ giở trò lưng, liền đồng ý để bà trị!”
Hai con Thẩm Lương Vi: “...”
Thẩm đại phu nhân mỉm , hé răng.
Bà cảm thấy nên tiết kiệm chút sức lực, chuyện với kẻ đầu óc ngu xuẩn.
Thẩm lão phu nhân lời chọc tức đến nghẹn họng. Vợ lão đại mà là kiểu chịu phát lời thề độc như ?
“Đều một câu,” Thẩm lão phu nhân hít một thật sâu, lạnh lùng : “Vợ lão đại, con thề chắc chắn sẽ tận tâm tận lực chẩn trị, bất luận kết quả thế nào, đều trách con.”
Thẩm nhị phu nhân xong, do dự một chút, cuối cùng cũng mười phần miễn cưỡng đồng ý, ánh mắt sáng quắc Thẩm đại phu nhân, bà thề.
Thẩm Lương Vi sắp tức điên, kéo tay Thẩm đại phu nhân: “Người khác ai mời nương khám bệnh mà khách khách khí khí, Nhị thẩm đây là cậy trong nhà liền gì thì , kiêng nể gì ? Là các vội vàng cầu nương , cũng nương vội vàng cầu các ! Nếu thẩm vui thì thôi , nương dựa mà chịu nỗi oan ức ?”
“Vi nha đầu!” Thẩm nhị phu nhân hét lên chói tai: “Ngươi bớt châm ngòi ly gián ở đây ! Ta ngay mà, hai con các chỉ mong chúng gặp xui xẻo ô ô ô...”
Thẩm nhị phu nhân , liên tục sai mời đại phu.
“Ta tin, cái kinh thành to lớn tìm một đại phu đáng tin cậy!”
Thẩm đại phu nhân nhẹ nhàng vỗ vỗ tay Thẩm Lương Vi, nhàn nhạt : “Nếu như thế, nhị cứ từ từ mà tìm, cũng tin rằng nhị thể tìm đại phu giỏi hơn.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/luong-duyen-nay-la-ke-doc/chuong-322-khong-noi-chuyen-voi-ke-ngu-xuan.html.]
Thẩm nhị lão gia ngoài tìm như ruồi bọ đầu dạo một vòng, chẳng nửa điểm manh mối, nóng nảy lên liền lệnh cho gia nhân tiếp tục tìm, còn về phủ nghỉ ngơi .
Ánh Trăng Dẫn Lối
Không ngờ về đến phủ, tin đứa con trai độc nhất hôn mê bất tỉnh đưa về, một trận trời đất cuồng, chân tay bủn rủn, thất tha thất thểu chạy thẳng đến viện Lan Quế.
Nhìn thấy con trai mặt như giấy trắng giường hai mắt nhắm nghiền, Thẩm nhị lão gia suýt chút nữa ngất xỉu, trong lòng lạnh toát.
Đây là... đây là tạo cái nghiệp gì thế !
“Khải nhi rốt cuộc ? Khi nào thì nó thể tỉnh ?” Thẩm nhị lão gia hùng hổ về phía Thẩm đại phu nhân chất vấn.
Ông theo bản năng cho rằng Thẩm đại phu nhân khám cho Thẩm Hoằng Khải .
Thấy Thẩm Hoằng Khải vẫn hôn mê tỉnh, trong lòng thậm chí theo bản năng nghi ngờ Thẩm đại phu nhân liệu tận lực .
Nếu , chẳng đều bà y thuật tinh diệu ? Sao ngay cả một hôn mê cũng cách tỉnh .
Thẩm đại phu nhân nhàn nhạt đáp: “Việc cũng , nhị hỏi nhị thử xem.”
Thẩm nhị lão gia càng tức, nghiến răng : “Đại tẩu ý gì? Đại tẩu là đại phu, thể !”
“Ta là đại phu, nhưng cũng quản bệnh nhân trong khắp thiên hạ a. Lời của nhị thật buồn .”
Thẩm nhị phu nhân thấy trượng phu về, cảm thấy tâm phúc, liền đúng lý hợp tình giải thích sự tình một lượt, rưng rưng : “Khải nhi đáng thương như , thể yên tâm giao nó tay khác? Nếu lỡ chuyện bất trắc gì — sống đây!”
Thẩm Lương Vi và Thẩm đại phu nhân cứ bên cạnh như , lẳng lặng xem bọn họ diễn trò.
Nếu lúc tiện bỏ , để tránh bọn họ tự cho là nắm thóp lưng đặt điều khó khó Thẩm đại lão gia, thì với tính khí của Thẩm đại phu nhân, còn ở đây nữa?