Lưu đày Lĩnh Nam? Ta Dẫn Cả Thôn Ăn Sung Mặc Sướng - Chương 107

Cập nhật lúc: 2025-11-20 11:34:38
Lượt xem: 32

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

 

Số đỉa khô chất lượng cao gần như dí sát mặt Lý quản sự. Gã ép , môi run rẩy, thốt nên lời, sắc mặt từ trắng chuyển sang xanh, từ xanh chuyển sang đỏ bừng.

 

Lý Vân Đình thuận tay nhặt mấy con, đầu ngón tay dùng sức, bẻ gãy, phát tiếng “giòn tan”. Chàng giơ mặt cắt gãy , giọng rõ ràng, truyền đến tai từng gã tiểu nhị đang dỏng tai trong tiệm:

 

“Màu sắc đồng đều, hình dáng nguyên vẹn, khô ráo, sạch sẽ, mùi lạ. Nếu đây mà là thứ phẩm, thì mấy loại hàng mốc meo, ẩm ướt mà Lý Ký Dược Hành thu kho, nên gọi là gì? Rác rưởi ?”

 

Chàng cứ một câu, sắc mặt Lý quản sự xám thêm một phần, thể run lên càng lợi hại.

 

“Lý Phúc,” Giọng Lý Vân Đình chợt lạnh , như băng đá, “Ngươi việc cho Lý gia cũng hơn mười năm nhỉ? Cha nể tình cũ, giao tiệm t.h.u.ố.c cho ngươi quản lý, mà ngươi ‘tận tâm tận lực’ như ? Ép giá d.ư.ợ.c nông, lừa dối , lấy hàng kém hàng ! Ngươi nghĩ rằng, cha quanh năm bên ngoài, thì mải mê thi thư màng tục sự, nên tiệm t.h.u.ố.c mặc cho ngươi một tay che trời?!”

 

Câu cuối cùng, gằn giọng, mang theo uy áp thực sự.

 

Lý quản sự “bịch” một tiếng, xụi lơ xuống đất, còn giữ chút thể diện nào, nước mắt nước mũi giàn giụa dập đầu van xin: “Đại công t.ử tha tội! Đại công t.ử tha mạng! Lão nô... lão nô là nhất thời hồ đồ! Bị ma xui quỷ khiến! Xin đại công t.ử nể tình lão nô hầu hạ Lý gia nhiều năm, tha cho lão nô ! Lão nô dám nữa! Không dám nữa!” Gã lóc, định bò tới níu vạt áo Lý Vân Đình, nhưng chán ghét né .

 

“Nhất thời hồ đồ?” Lý Vân Đình gã từ cao, ánh mắt một chút động lòng, “Ta thấy ngươi hồ đồ lâu lắm , quên ai mới là chủ, quên mất cái gốc để Lý Ký Dược Hành dựng nghiệp là gì ! Đó là chữ Tín! Là Chất Lượng! Không mấy thủ đoạn bẩn thỉu của hạng tiểu nhân nhà ngươi!”

Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Nghe truyện ở youtube Thẩm Ấu Sơ

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/luu-day-linh-nam-ta-dan-ca-thon-an-sung-mac-suong/chuong-107.html.]

 

Chàng dừng một chút, giọng quyết liệt: “Thu dọn đồ đạc của ngươi, cút ngay khỏi Lý Ký. Từ nay về , tất cả sản nghiệp của Lý gia, vĩnh viễn tuyển dụng ngươi! Số tiền ngươi ăn chặn , sẽ cho kiểm kê sổ sách, nếu lượng nhỏ, sẽ quan phủ đến chuyện với ngươi!”

 

“Không! Đại công tử! Không thể ạ! Rời khỏi Lý gia, lão nô sống ! Xin ngài...” Lý quản sự như sét đánh, điên cuồng dập đầu, trán lập tức sưng tím.

 

Lý Vân Đình như thể thấy, ánh mắt chuyển sang mấy gã tiểu nhị quầy, những sợ đến đờ đẫn, lạnh lùng : “Các ngươi cũng thấy rõ đó. Làm việc ở Lý Ký, cứ ngay thẳng, đàng hoàng, sẽ tương lai. Nếu ai học theo ...” Chàng liếc Lý Phúc đang xụi lơ như đống bùn, “Thì đây chính là kết cục!” Bọn tiểu nhị sợ hãi, gật đầu lia lịa.

 

Lý Vân Đình lúc mới lệnh cho gã sai vặt theo : “Về phủ, mời Trương lập tức qua đây tạm thời quản lý sự vụ của tiệm thuốc. Nói với ông , kiểm kê bộ sổ sách, kho hàng, tra soát kỹ tất cả ghi chép thu mua, bất cứ vấn đề gì, báo thẳng cho .”

 

“Vâng, thưa công tử!” Gã sai vặt lĩnh mệnh, vội vã rời .

 

Xử lý xong việc, Lý Vân Đình mới ba Tống Thanh Việt, vẻ băng giá mặt tan , giọng trở bình thản: “Để ba vị chê . Lý Ký Dược Hành quản lý nghiêm, để xảy loại sâu mọt , suýt nữa mai một d.ư.ợ.c liệu của các vị. Túi đỉa , tổng cộng 21 cân 3 lạng, cứ tính theo giá một lạng bạc một cân. Ngoài , bù thêm ba lạng bạc, xem như lời xin , và bồi thường chi phí ba vị hôm qua vất vả, hôm nay huyện thành.”

 

Cách xử sự chu đáo, công bằng của khiến Tống Đại Xuyên và Lưu thúc kích động thế nào, chỉ luôn miệng: “Cảm ơn đại công tử! Cảm ơn thanh thiên đại lão gia!”

 

 

 

Loading...