Ông cùng mấy đàn ông vây quanh mép giường, Vương thẩm và hai cô con gái ở một bên đến mức thở nổi.
Tống Đại Xuyên tìm cái kéo, cực kỳ cẩn thận, từng chút một cắt bỏ ống quần ướt sũng ăn mòn và dính chặt da thịt chân Vương Đại Lực.
Khi bộ chân lộ mắt , ai nấy đều hít hà một khí lạnh!
Chỉ thấy từ đùi xuống bắp chân, đến mu bàn chân, bộ làn da hiện lên một màu đỏ thẫm đáng sợ, giống như nước sôi luộc chín, da bong tróc từng mảng lớn, nhăn nhúm, chỗ thậm chí lộ cả thịt bên trong.
Đáng sợ hơn là chỉ trong vòng mười lăm phút ngắn ngủi, mảng da đỏ thẫm đó bắt đầu nhanh chóng nổi lên những bọng nước lớn nhỏ chi chít, sáng bóng, chỗ các bọng nước nối liền thành một mảng, mà rợn !
“Trời ơi! Thế ... Thế ...”
Vương thẩm thấy cái chân còn hình thù gì của con trai, mắt tối sầm , suýt ngất , may nhờ phụ nữ bên cạnh đỡ lấy.
Bà đ.ấ.m n.g.ự.c thùm thụp, tê tâm liệt phế: “Đại Lực nhà đang yên đang lành mà! Cái chân ... Cái chân chẳng lẽ... phế ! Thế bảo nó sống đây!”
Nam Cam và Nam Bưởi càng như mưa, đặc biệt khi nghĩ đến việc ca ca thương là vì tường trắng cho , nỗi áy náy và sợ hãi to lớn bao trùm lấy hai cô bé.
Nam Cam nắm lấy tay Tống Thanh Việt chen mép giường, như nắm lấy cọng rơm cứu mạng cuối cùng, thành tiếng: “Việt Việt tỷ tỷ! Tỷ tỷ là nhiều cách nhất! Cầu xin tỷ cứu ca ca , cầu xin tỷ chữa khỏi chân cho ! Bọn thể ca ca !”
Vương thúc giờ phút cũng rối loạn, hốc mắt đỏ hoe, giọng khàn đặc run rẩy, Tống Thanh Việt với vẻ cầu khẩn từng thấy: “Thanh Việt nha đầu, thúc... thúc cầu xin cháu, cháu xem cho Đại Lực với! Lúc ... Lúc lòng thúc rối bời, chẳng còn chút chủ ý nào, cho ...”
Ánh mắt đều đổ dồn về phía Tống Thanh Việt, tràn ngập những cảm xúc phức tạp đan xen giữa hy vọng và tuyệt vọng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/luu-day-linh-nam-ta-dan-ca-thon-an-sung-mac-suong/chuong-215.html.]
Trái tim Tống Thanh Việt chùng xuống tận đáy.
Nàng ép buộc bản bình tĩnh , ghé sát cẩn thận quan sát chân thương của Vương Đại Lực.
Càng xem, mày nàng nhíu càng chặt.
Diện tích bỏng quá lớn, mức độ sâu vượt xa tưởng tượng của nàng.
Da sưng đỏ, hình thành lượng lớn bọng nước, đây là biểu hiện của bỏng sâu.
Tuy nàng bác sĩ nhưng cũng , bỏng nghiêm trọng như thế dễ dẫn đến nhiễm trùng, sốc, thậm chí nhiễm trùng máu. Ở thời đại thiếu t.h.u.ố.c men , đây tuyệt đối là vết thương thể lấy mạng !
Nàng thẳng dậy, đối mặt với ánh mắt tha thiết mà sợ hãi của , hít sâu một , giọng rõ ràng nhưng mang theo sự trầm trọng đáng tin cậy: “Vương thúc, Vương thẩm, các vị thúc bá. Vết thương của Đại Lực ca... vô cùng nghiêm trọng! Phiền toái hơn bất kỳ vết thương ngoài da nào cháu từng thấy. Đây chỉ là thương tổn da thịt, nếu xử lý sẽ nguy hiểm đến tính mạng!”
Nàng dừng một chút, hiện thực tàn khốc mà đều nhưng buộc đối mặt: “Hiện tại trong tay chúng bất kỳ loại t.h.u.ố.c nào thể chữa trị hiệu quả vết bỏng nghiêm trọng thế . Hy vọng duy nhất là mau chóng bên ngoài mời đại phu cao tay về! Chỉ lang trung chuyên nghiệp mới khả năng cứu Đại Lực ca, giữ cái chân cho !”
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Nghe truyện ở youtube Thẩm Ấu Sơ
Hai chữ “mời y” (mời thầy thuốc) như giọt nước rơi chảo dầu sôi, lập tức đám đông bùng nổ.
“Mời y? Bây giờ bên ngoài là tình cảnh gì chứ! Năm mất mùa đói kém! Lưu dân khắp nơi, lấy y quán t.ử tế còn mở cửa?”
“Cho dù y quán mở cửa, từ chốn rừng sâu núi thẳm ngoài, đến trấn Hà Khẩu gần nhất, về về ít nhất cũng mất nửa ngày, huống hồ chúng đó dùng dây leo bịt kín đường , còn dễ như nữa!”
“Vết thương của Đại Lực... liệu chờ lâu như thế ?”
“Điểm c.h.ế.t là, mời thầy t.h.u.ố.c một một về, ngộ nhỡ đám lưu dân đói đỏ mắt theo dõi, mò đến tận thôn chúng thì thế nào?”