Lưu đày Lĩnh Nam? Ta Dẫn Cả Thôn Ăn Sung Mặc Sướng - Chương 218

Cập nhật lúc: 2025-11-26 00:10:46
Lượt xem: 10

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

 

Trái tim đều treo lơ lửng giữa trung theo bước chân rời của ba họ.

 

Ba Tống Thanh Việt, Tống Đại Xuyên và Lưu Đại Ngưu khỏi thôn xa thì khó khăn thực sự bày mắt —— con đường mòn từng họ cố ý dùng dây leo và bụi gai bịt kín.

 

Chỉ hai ba tháng, sự nuôi dưỡng của khí hậu ấm áp và mưa nhiều ở Lĩnh Nam, đám dây leo và bụi gai vốn chỉ kéo chắn ngang đường nay mọc lan tràn điên cuồng, quấn quýt lấy , trở nên vô cùng rậm rạp và dai chắc.

 

Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Nghe truyện ở youtube Thẩm Ấu Sơ

Dấu vết con đường mòn vốn mờ nhạt nay nuốt chửng . Trước mắt chỉ còn một bức tường xanh um tùm đầy gai nhọn, như một tấm khiên thiên nhiên ngăn cách thôn Ma Phong với thế giới bên ngoài.

 

“Bám sát ! Cẩn thận gai chân!” Tống Đại Xuyên quát khẽ một tiếng, vung d.a.o chẻ củi đầu.

 

Dựa kinh nghiệm lão luyện của một thợ săn và trí nhớ, ông cố gắng phân biệt phương hướng, sức chặt c.h.é.m những cành cây cản đường.

 

Dây leo dai chắc chặt chặt nhiều mới đứt, bụi gai sắc nhọn chỉ cần sơ sẩy chút là móc rách quần áo, cào xước da thịt.

 

Lưu Đại Ngưu theo sát phía , dùng húc văng những cành cây chặt đứt, gian nan mở một lối hẹp chỉ đủ một khom lưng chui qua.

 

Tống Thanh Việt cuối cùng, mỗi bước đều vô cùng cẩn thận.

 

Những bụi gai sắc nhọn quệt qua cánh tay và ống quần nàng, để cảm giác đau rát. Nàng luôn cúi thấp đầu tránh những cành cây chìa , còn chú ý rêu trơn trượt và rễ cây chằng chịt chân.

 

Không khí nồng nặc mùi hăng hắc của thực vật chặt đứt hòa lẫn mùi tanh của bùn đất. Trong núi rừng tĩnh mịch chỉ tiếng d.a.o c.h.é.m cây “cộp cộp”, tiếng thở dốc nặng nề của ba cùng tiếng quần áo cọ xát cây cỏ sột soạt.

 

Vương Đại Lực thương lúc giữa chiều, nhóm Tống Thanh Việt xuất phát đó nửa canh giờ, vốn hy vọng thể đến trấn Hà Khẩu khi trời tối.

 

việc di chuyển trong mê cung xanh kín mít kéo tốc độ xuống mức thấp nhất.

 

Họ mới gian nan một nửa quãng đường thì trời tối đen như mực.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/luu-day-linh-nam-ta-dan-ca-thon-an-sung-mac-suong/chuong-218.html.]

Cuối tháng Mười âm lịch ở Lĩnh Nam, tuy gió bấc lạnh thấu xương như phương Bắc, nhưng gió đêm trong núi cũng mang theo cái lạnh thấm tận xương tủy.

 

Phiền toái hơn là khi màn đêm buông xuống, sương đêm dày đặc bắt đầu ngưng tụ, lặng lẽ ướt sũng quần áo họ.

 

Người ướt đẫm mồ hôi gió núi thổi qua, Tống Thanh Việt chỉ cảm thấy luồng lạnh chạy dọc từ lòng bàn chân lên đỉnh đầu, lạnh đến mức hai hàm răng va cầm cập, cả run lên bần bật kiểm soát .

 

Tống Đại Xuyên và Lưu Đại Ngưu quanh năm lao động, thể chất cường tráng, tuy cũng thấy lạnh thấu xương nhưng vẫn c.ắ.n răng chịu đựng .

 

Tống Đại Xuyên thấy sắc mặt Tống Thanh Việt trắng bệch, môi tím tái, khỏi chậm bước , lo lắng hỏi: “Việt Việt, còn chịu ? Hay là tìm chỗ nhóm lửa nghỉ một lát?”

 

Tống Thanh Việt dùng sức xoa đôi má tê cóng, lắc đầu, giọng run run nhưng kiên định lạ thường: “Thúc, cháu ! Đại Lực ca còn đang đợi, thể nghỉ, tiếp thôi ạ!”

 

Nàng rõ tình trạng của Vương Đại Lực đang nguy cấp, mỗi giây phút chậm trễ là thêm một phần nguy hiểm.

 

Ba nương theo ánh trăng mờ ảo, tiếp tục bước thấp bước cao bôn ba con đường núi gập ghềnh.

 

Khi cuối cùng cũng thấy hình dáng lờ mờ của trấn Hà Khẩu thì là cuối giờ Hợi ( 11 giờ đêm), đêm khuya tĩnh mịch.

 

Trấn Hà Khẩu hiện mắt ánh trăng lạnh lẽo là một cảnh tượng tiêu điều đến rợn .

 

So với họ vội vã qua hơn hai tháng , nơi càng thêm rách nát và c.h.ế.t chóc.

 

Đường phố một bóng , biển hiệu của nhiều cửa hàng nghiêng ngả chực đổ, những chiếc đèn lồng vốn treo cao nay rơi vương vãi, gió đêm thổi lăn lốc mặt đất phát tiếng kêu rỗng tuếch.

 

Cửa nhiều cửa hiệu cỏ dại mọc cao đến nửa , lay động trong gió đêm như những bóng ma.

 

Trong khí lẩn khuất mùi hôi thối của sự mục rữa.

 

 

 

Loading...