“Được! Không thành vấn đề! Một thạch gạo tẻ, chúng trả!” Tống Đại Xuyên gần như cần suy nghĩ, c.h.é.m đinh chặt sắt đồng ý ngay.
Giờ phút , bất kỳ điều kiện gì cũng quan trọng bằng tính mạng của Vương Đại Lực.
“ Vương chưởng quầy, ngài thu dọn ngay lập tức, cùng chúng trong đêm nay! Cậu thanh niên thương nặng quá, chờ thêm một khắc nào nữa! Chậm trễ một khắc là thêm một phần nguy hiểm!”
Vương chưởng quầy đối phương sảng khoái đồng ý trả một thạch gạo tiền khám, trong đôi mắt đục ngầu bùng lên tia sáng như của kẻ đói khát tột độ, đó là khát vọng sinh tồn cơ bản nhất.
Ông lập tức đầu gọi vọng hậu đường tối om: “Bà nó ơi! Mau đây! Là nhóm Tống cô nương từng bán d.ư.ợ.c liệu đấy! khám bệnh xa, bà mau giúp thu dọn một chút!”
Sau tiếng bước chân lệt xệt, một phụ nữ còn gầy gò hơn cả Vương chưởng quầy, bước tập tễnh vịn khung cửa . Trên mặt bà tràn ngập vẻ nghi hoặc và khó tin: “Đi khám bệnh xa? Thời buổi ... còn mời lang trung về tận nhà khám ? Là nhà giàu ở ?”
Giọng bà yếu ớt và khàn đặc.
Tống Thanh Việt thấy chua xót trong lòng, vội bước lên giải thích ngắn gọn: “Bà ơi, nhà giàu ạ. Là một thanh niên trong thôn cháu bỏng vôi nặng ở đùi, tính mạng nguy kịch, hết cách mới mạo hiểm đến mời Vương chưởng quầy. Tiền khám bệnh... chúng cháu trả bằng lương thực.”
“Lương thực...”
Bà lão lẩm bẩm lặp hai từ , đôi môi khô héo run lên bần bật, như thể thấy từ ngữ êm tai nhất thế gian.
Bà hỏi thêm gì nữa, lập tức , động tác bỗng nhanh nhẹn hơn hẳn, mò mẫm thu dọn hòm t.h.u.ố.c cho Vương chưởng quầy. Bà run rẩy lấy từ trong buồng một chiếc áo kép tuy cũ nát nhưng trông vẻ dày dặn, ép Vương chưởng quầy mặc : “Ban đêm gió núi lạnh lắm, ông... ông ráng chịu đựng chút.”
Tống Thanh Việt thấy thế, chút do dự lấy quá nửa lương khô mang theo —— mấy cái bánh ngô ngũ cốc và một củ khoai nướng, nhét tất cả tay bà lão: “Bà ơi, chỗ bà giữ lót . Chúng cháu ngay đây.”
Tống Đại Xuyên cũng lấy lương khô của mời Vương chưởng quầy ăn một chút. Ăn xong, Vương chưởng quầy mới đeo chiếc hòm t.h.u.ố.c cũ kỹ lên lưng.
Bốn dám chậm trễ thêm giây phút nào, nhanh chóng rời khỏi trấn Hà Khẩu tĩnh mịch, lao màn đêm đen kịt của núi rừng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/luu-day-linh-nam-ta-dan-ca-thon-an-sung-mac-suong/chuong-220.html.]
Đường về thôn càng lúc càng gian nan.
Vương chưởng quầy tuổi cao, đói khát lâu ngày, cơ thể cực kỳ suy nhược.
Những đoạn đường hiểm trở cần leo trèo, luồn lách mà nhóm Tống Thanh Việt lúc vượt qua, đối với Vương chưởng quầy lúc quả thực như lạch trời.
Ông thở hồng hộc, bao xa chân mềm nhũn, mồ hôi lạnh vã như tắm.
“Đại Ngưu, cõng Vương chưởng quầy! Nhanh!” Tống Đại Xuyên quyết định dứt khoát.
“Vâng!” Lưu Đại Ngưu đáp, chút do dự xổm xuống mặt Vương chưởng quầy, cõng ông lên một cách vững vàng.
Vương chưởng quầy ban đầu còn ngại ngùng, liên tục từ chối: “Không , , lão hủ tự mà...”
“Vương chưởng quầy, cứu như cứu hỏa, cần khách sáo ! Chúng nhanh quan trọng hơn!” Tống Đại Xuyên giọng kiên quyết.
Thế là, Lưu Đại Ngưu cõng Vương chưởng quầy giữa, Tống Đại Xuyên vẫn đầu mở đường, Tống Thanh Việt c.ắ.n răng bám sát phía .
Đêm tối dày đặc, sương lạnh buốt giá. Tống Thanh Việt chỉ cảm thấy cái lạnh như thấm tận xương tủy. Nàng quấn chặt bộ quần áo mỏng manh, cơ thể run lên kiểm soát , mũi ngứa ngáy, nhịn hắt xì liên tục mấy cái.
Bốn im lặng suốt dọc đường, chỉ tiếng bước chân nặng nề và tiếng thở dốc vang vọng trong núi rừng.
Mỗi phút mỗi giây trôi qua đều dài đằng đẵng.
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Nghe truyện ở youtube Thẩm Ấu Sơ
Khi chân trời phía đông cuối cùng cũng hửng lên vệt trắng bụng cá, ánh bình minh mờ ảo xua tan một phần bóng tối, hình dáng quen thuộc của thôn Ma Phong rốt cuộc cũng hiện ở cuối tầm mắt.
Tất cả đều thở phào nhẹ nhõm, nhưng đồng thời, trái tim thắt vì lo lắng cho tình trạng của Vương Đại Lực.
Ở đầu thôn, mắt sắc ngóng, thấy bóng dáng họ liền chạy bay về báo tin.