Lưu đày Lĩnh Nam? Ta Dẫn Cả Thôn Ăn Sung Mặc Sướng - Chương 230

Cập nhật lúc: 2025-11-26 06:27:06
Lượt xem: 28

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

 

 

“Vương chưởng quầy, mau mời . Cơm canh nhà quê đạm bạc, mong ngài đừng chê.” Lưu thị nhiệt tình mời mọc.

 

Vương chưởng quầy lời cảm ơn, xuống bưng bát lên. Cháo nóng hổi trôi xuống bụng, dày lập tức ấm áp hẳn lên.

 

Thức ăn tuy đơn giản nhưng đối với vật lộn trong nạn đói suốt thời gian qua như ông, đây là món ngon hiếm .

 

Ông lặng lẽ ăn, ánh mắt vô thức hướng ngoài cửa sổ, như thể thể xuyên qua trùng trùng núi non, thấy vợ già đang cô độc canh giữ hiệu t.h.u.ố.c rách nát ở trấn Hà Khẩu.

 

Ăn một lúc, ông bỗng đặt đũa xuống, hốc mắt đỏ hoe, nỗi bi thương dâng lên, rốt cuộc kìm nén cảm xúc.

 

“Haizz...” Ông thở dài thườn thượt, giọng nghẹn ngào, “Từ khi sông Hoài Viễn xảy trận đại hồng thủy đó, nạn đói lan tràn, cuộc sống ngày một gian nan... Trấn Hà Khẩu sớm còn là dáng vẻ nữa. Lưu dân, cường đạo dăm bữa nửa tháng đến cướp bóc, chạy đều chạy cả ... Ta và bà nhà thủ cái hiệu t.h.u.ố.c tổ truyền, luyến tiếc nỡ , cũng chẳng chỗ nào mà ... Đến cuối cùng chỉ thể dựa đào rau dại, bóc vỏ cây sống qua ngày, thật sự là... thật sự là trụ nổi nữa ...”

 

Ông đưa bàn tay thô ráp lên lau khóe mắt, tiếp tục kể lể như đang tìm kiếm một nơi để trút bầu tâm sự: “Chúng vốn một đứa con trai, hồi trẻ lên phương Bắc cầu học nghề y, biền biệt mấy năm nay bặt vô âm tín, giờ sống c.h.ế.t cũng chẳng ... Chỉ còn hai già nương tựa ...”

 

Ông ngẩng đầu, đôi mắt vằn đỏ tơ m.á.u khẩn thiết Tống Thanh Việt, Lưu thị và A Tiến, giọng run run mang theo sự cầu xin của kẻ cùng đường: “Tống cô nương, Lưu phu nhân, A Tiến tiểu ca... Lão phu... Lão phu một yêu cầu quá đáng... Ta đến khám bệnh tại đây, chăm sóc vết thương chân cho thanh niên đến khi thoát khỏi nguy hiểm, ít nhất cũng mất một tháng. bà nhà hiện giờ một một canh giữ cửa tiệm trống rỗng ở trấn Hà Khẩu, lương thực, nơi nương tựa, ... thật sự yên tâm!”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/luu-day-linh-nam-ta-dan-ca-thon-an-sung-mac-suong/chuong-230.html.]

Ông hít sâu một , như dùng hết sức lực , rốt cuộc ý định quanh quẩn trong lòng từ lâu: “Lão phu khẩn cầu các vị, thể... thể đón bà nhà khổ của đến thôn các vị , để bà ... để bà cũng tránh tai kiếp , một con đường sống...”

 

Lời hết sự bất lực, nỗi vướng bận và niềm mong mỏi cuối cùng của một ông già giữa thời loạn lạc. Mọi bàn đều im lặng, trong lòng tràn ngập sự đồng cảm và nặng nề.

 

Vương chưởng quầy xong những lời cầu xin đó, do cảm xúc kích động nên ho lên một tràng dữ dội.

 

Ông còng lưng xuống, ho đến đỏ bừng mặt, bờ vai gầy guộc run lên bần bật như ho cả tâm can phế phổi ngoài.

 

Nghe tiếng ho đáng lo ngại , khuôn mặt đầy nếp nhăn hằn dấu vết phong sương của Vương chưởng quầy, trong lòng Tống Thanh Việt dâng lên nỗi xót xa và đồng cảm mãnh liệt.

 

Nàng vội vàng dậy rót cho Vương chưởng quầy một bát nước ấm. Đợi thở ông tạm định, nàng mới kiên định : “Vương chưởng quầy, ngài đừng vội, thuận khí . Ngài yên tâm, chuyện cháu nhớ kỹ. Cháu sẽ bàn bạc với Lưu thúc và Tống đại thúc ngay, đón một già đến thôn sắp xếp chỗ ở chắc chắn thành vấn đề ạ.”

 

Tay Vương chưởng quầy nhận bát nước vẫn còn run run. Ông gật đầu liên tục, đôi mắt đục ngầu tràn đầy cảm kích và mong chờ. Ông lời cảm ơn nhưng cơn khó thở chặn , chỉ đành gật đầu thành tiếng.

 

Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Nghe truyện ở youtube Thẩm Ấu Sơ

Tống Thanh Việt dám chậm trễ, lập tức dậy tìm Lưu thúc và Tống Đại Xuyên.

 

Nàng kể đầu đuôi tình cảnh và thỉnh cầu của Vương chưởng quầy, cuối cùng bổ sung: “Y thuật của Vương chưởng quầy cao minh, ông tọa trấn thì chân của Đại Lực ca mới giữ . Nếu ông trong lòng cứ canh cánh lo cho vợ, thể an tâm chữa trị thì cũng chẳng ích gì cho vết thương của Đại Lực ca.”

 

Lưu thúc vê râu trầm ngâm một lát gật đầu: “Thanh Việt lý. Vương chưởng quầy lòng nhân từ, chịu mạo hiểm đến thôn lúc , chúng thể để ông nỗi lo về . Đón! Đón phu nhân ông đến! Chúng hiện giờ tuy giàu gì nhưng thêm một đôi đũa vẫn lo !”

Loading...