Ông dừng một chút, thần sắc trở nên nghiêm túc: “Chỉ là, đường đón nhất định cẩn thận gấp vạn ! Tuyệt đối để bất kỳ lưu dân giặc cỏ nào bám theo, phát hiện tung tích thôn ! Đây là chuyện quan trọng hàng đầu!”
Tống Đại Xuyên càng sảng khoái, giọng vang dội đầy trượng nghĩa: “Không sai! Đón đến đây! Để vợ chồng Vương chưởng quầy an tâm ở thôn chúng !”
Tống Thanh Việt : “Vậy cháu đón về sẽ sắp xếp ở tạm sương phòng nhà cháu! Dù nhà cháu giờ cũng rộng rãi, còn phòng thừa!”
Được hai vị trưởng bối cho phép, Tống Thanh Việt yên tâm hẳn.
Nàng rảo bước về nhà, báo tin vui cho Vương chưởng quầy.
Vương chưởng quầy , quả thực dám tin tai , kích động đến nước mắt tuôn rơi.
“Đa tạ! Đa tạ Tống cô nương! Đa tạ bà con lối xóm! Các vị... Các vị đây là cứu hai mạng già chúng !” Giọng ông nghẹn ngào, năng lộn xộn.
Ông dám chậm trễ, lập tức tìm giấy bút, đôi tay run rẩy một bức thư ngắn gọn, đại khái giải thích tình hình để vợ yên tâm theo nhóm Tống Thanh Việt.
Ông trịnh trọng giao bức thư cho Tống Thanh Việt như giao phó cả gia sản tính mạng.
Việc thể chậm trễ, ba Tống Thanh Việt, Trương A Tiến và Lưu Đại Ngưu nghỉ ngơi chốc lát lên đường trấn Hà Khẩu.
Vẫn là con đường đầy bụi gai cần gian nan mở lối, nhưng trong lòng ba mục tiêu rõ ràng nên bước chân càng thêm kiên định.
Khi đến trấn Hà Khẩu thì quá trưa.
Trấn Hà Khẩu ánh mặt trời trông càng thêm rách nát hoang tàn so với ban đêm. Đường phố bóng , cửa sổ nhiều ngôi nhà mở toang, bên trong lục lọi bừa bộn, cỏ dại mọc um tùm nơi chân tường và khe đá mặt đường, toát lên vẻ c.h.ế.t chóc.
Nhóm Tống Thanh Việt vô cùng cẩn thận, ánh mắt cảnh giác quét quanh bốn phía, tai lắng bất kỳ động tĩnh bất thường nào.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/luu-day-linh-nam-ta-dan-ca-thon-an-sung-mac-suong/chuong-231.html.]
Đến cổng lớn đóng chặt của Tế Nhân Đường, Tống Thanh Việt tiến lên gõ cửa nhẹ nhàng theo ám hiệu hẹn.
Bên trong hồi lâu động tĩnh khiến tim nàng thắt . Phải một lúc mới thấy tiếng bước chân cực nhẹ, đầy sợ hãi truyền đến từ cánh cửa.
“Ai... Ai đấy?” Một giọng già nua, yếu ớt và đầy cảnh giác vang lên qua khe cửa, là phu nhân của Vương chưởng quầy.
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Nghe truyện ở youtube Thẩm Ấu Sơ
“Bà ơi, là cháu, Tống Thanh Việt đây ạ. Vương chưởng quầy bảo bọn cháu đến đón bà về thôn bọn cháu.”
Tống Thanh Việt cố gắng để giọng thật ôn hòa đáng tin, nàng nhét bức thư tay của Vương chưởng quầy qua khe cửa chân, “Đây là thư Vương chưởng quầy cho bà, bà xem ạ.”
Bên trong im lặng một hồi, chắc là Vương phu nhân đang nương theo ánh sáng yếu ớt để chữ.
Lát , then cửa nhẹ nhàng tháo xuống, cửa hé một khe nhỏ. Khuôn mặt Vương phu nhân, thậm chí còn tiều tụy và thiếu sức sống hơn cả Vương chưởng quầy, lộ .
Bà rõ đúng là Tống Thanh Việt, xem xem bức thư mấy , xác nhận đúng là nét chữ của chồng, lúc mới yên tâm, vội vàng mời ba nhà nhanh chóng đóng cửa .
“Cảm... Cảm ơn các cháu...” Giọng Vương phu nhân khàn đặc, liên tục lời cảm ơn, trong mắt lấp lánh lệ quang.
Biết thể rời khỏi nơi c.h.ế.t chóc nay sống mai c.h.ế.t , khuôn mặt xám ngoét của bà cuối cùng cũng chút sinh khí.
Tống Thanh Việt rõ mục đích đến, Vương phu nhân do dự, lập tức dẫn họ thu dọn đồ đạc. Bên trong Tế Nhân Đường cũng hỗn độn, rõ ràng lưu dân cướp bóc nhiều , d.ư.ợ.c liệu quý giá sớm vét sạch.
Hành lý của Vương phu nhân đơn giản đến xót xa: một tấm chăn bông cũ vá chằng vá đụp, vài bộ quần áo cũ của hai vợ chồng giặt đến bạc màu nhưng gấp gọn gàng ngăn nắp.
Bà cẩn thận chọn lựa từ kệ t.h.u.ố.c mấy loại d.ư.ợ.c liệu thông thường ích cho việc hồi phục vết thương của Vương Đại Lực, gói ghém kỹ lưỡng.
Cuối cùng, bà đến quầy, xổm xuống, dùng cây trâm bạc duy nhất còn đầu, hì hục cạy một viên gạch như liền mạch chân quầy.
Bà lấy một chiếc hộp gỗ nhỏ bọc vải dầu kín mít, ôm chặt lòng.