Lời như hòn đá ném xuống mặt hồ yên ả, khuấy động tầng tầng lớp lớp sóng trong lòng Tống Thanh Việt. Chà, phó bản y thuật khi xuyên cứ thế mà mở một cách “ngon ơ” thế ?
Đầu óc Tống Thanh Việt trống rỗng trong giây lát, ngay đó niềm vui sướng to lớn và sự khó tin bao trùm.
Y thuật! Ở cái thời đại thiếu t.h.u.ố.c men, một cơn cảm lạnh cũng thể đoạt mạng , nếu học y thuật thì ý nghĩa trọng đại bao, dù là đối với bản , gia đình cả thôn Ma Phong!
Nàng gần như theo bản năng, mang theo vài phần ấn tượng từ phim truyền hình kiếp , đột ngột dậy, luống cuống tay chân định chắp tay vái chào, miệng rối rít đáp: “Con đồng ý! Con đồng ý! Sư phụ ở , xin nhận của đồ nhi một lạy!”
Dáng vẻ vội vàng phần lỗ mãng của nàng khiến vợ chồng Vương chưởng quầy sững sờ, ngay đó trong mắt đều lộ ý hiền hòa.
Lưu thị ở bên cạnh xem mà vội buồn , vội bước lên nhẹ nhàng giữ con gái , trách móc dạy dỗ trịnh trọng: “Ôi chao, con bé ngốc Việt Việt ! Bái sư học nghệ là chuyện nghiêm túc trang trọng đến nhường nào! Sao thể qua loa thế ? ‘Một ngày là thầy, cả đời là cha’, danh phận thầy trò một khi định thì cũng như tình cha con, cần cung kính đối đãi.”
Bà sang vợ chồng Vương chưởng quầy, áy náy : “Vương chưởng quầy, Vương phu nhân, tiểu nữ thất lễ. Lễ bái sư vạn thể bỏ qua. Để ngày mai sẽ lo liệu chu đáo cho con bé, để nó dâng hương kính , hành lễ bái sư đàng hoàng, như thế mới thể hiện lòng thành!”
Vương phu nhân những lời thấu tình đạt lý của Lưu thị, Tống Thanh Việt lanh lợi thông minh mắt, nghĩ đến gia học cuối cùng cũng hy vọng truyền thừa, liên tục : “Tốt, ! Không vội, vội! Là hai già chúng nóng vội quá. Các vị trịnh trọng như , trong lòng chúng ... càng thêm vui mừng. Chút gia học của họ Vương chúng , cuối cùng cũng... kế tục !”
Vương chưởng quầy cũng vuốt râu mỉm , dáng vẻ phấn khích ngượng ngùng của Tống Thanh Việt, trong mắt tràn đầy sự yêu mến, ha hả : “Không , ! Thanh Việt đứa nhỏ tấm lòng son sắt, thẳng thắn đáng yêu, lão phu là thấy thích! Kể cũng là duyên phận, nếu cô bé đến bán thuốc, nếu Đại Lực thương... Chuyện uống ăn ở đời đều là tiền định cả? Xem , chúng đúng là duyên thầy trò!”
Thấy Vương chưởng quầy rộng lượng như , trong lòng Tống Thanh Việt càng thêm cảm kích, thầm hạ quyết tâm nhất định học tập thật , phụ kỳ vọng của sư phụ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/luu-day-linh-nam-ta-dan-ca-thon-an-sung-mac-suong/chuong-234.html.]
Bữa tối kết thúc trong bầu khí ấm áp và tràn đầy mong đợi.
Ăn xong, Vương chưởng quầy còn lo vết thương của Vương Đại Lực nên cần châm cứu giảm đau.
Trương Thúy Thúy thấy thế liền ngoan ngoãn : “Cô nương, ngài cứ yên tâm bồi sư phụ châm cứu cho Đại Lực ca ạ, sư nương bên bọn chăm sóc .”
Nàng sang dịu dàng với Vương phu nhân: “Sư nương, nước ấm đun xong , con hầu ngài rửa mặt, nghỉ ngơi cho khỏe ạ.”
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Nghe truyện ở youtube Thẩm Ấu Sơ
Tống Nghiên Khê cũng lanh lợi chạy chạy , giúp lấy quần áo tắm rửa.
Lưu thị thì đích dọn dẹp Đông sương phòng, trải bộ chăn đệm mới nhất, mềm mại nhất trong nhà, mở hé cửa sổ cho thoáng khí, để Vương phu nhân ở thoải mái nhất.
Đêm nay, thôn Ma Phong dường như bình yên hơn ngày thường.
Ánh trăng như nước lặng lẽ chảy tràn giữa những nếp nhà mới xây và những sân ngăn nắp.
Sáng sớm hôm , khi mặt trời còn tỏ, nhà Tống Thanh Việt tất bật.
Bái sư là chuyện lớn, Lưu thị và A Tiến trời sáng dậy chuẩn . Trương Thúy Thúy càng trổ hết tài nghệ, dùng bột gạo và bột cao lương sẵn trong nhà tỉ mỉ mấy món điểm tâm nhỏ xinh, món thì hấp mềm xốp, món thì dùng chút mỡ heo chiên vàng ruộm. Tuy nguyên liệu đơn giản nhưng thơm phức, trông vô cùng dụng tâm.
Càng khéo là Trung Thu, đám Tống Ngật, Tống Dữ và Tống Nhị Đản chăn bò nhặt ít quả trám xanh một rừng trám dại.