Lưu đày Lĩnh Nam? Ta Dẫn Cả Thôn Ăn Sung Mặc Sướng - Chương 258

Cập nhật lúc: 2025-11-27 12:38:30
Lượt xem: 30

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

 

 

Quá trình đòi hỏi sự kiên nhẫn, nhồi cho chắc nhưng để vón cục.

 

“Nương, chỗ nhồi thêm chút nữa, mỏng.” Tống Thanh Việt kiểm tra kỹ lưỡng. “Thúy Thúy, bên đó em đập cho tơi chút, đúng , như thế.” Lưu thị khâu chỉ đạo.

 

Mấy phụ nữ hợp sức, bận rộn suốt một buổi chiều đến tối mịt, ánh đèn dầu, cuối cùng cũng may xong bảy chiếc chăn hoa lau dày sụ! Tuy mềm mại êm ái như chăn bông thượng hạng nhưng nó xốp nhẹ, cầm thấy ấm ngay.

 

Lưu thị chia cho Tống Thanh Việt, Tống Nghiên Khê, Trương Thúy Thúy và Trương A Tiến mỗi một cái chăn mới. Hai em Tống Ngật, Tống Dữ đắp chung một cái thật to. Bà và hai vị lão nhân cũng mỗi thêm một cái. Tối muộn, Lưu thị còn bảo ôm rơm khô sạch sẽ , lót thật dày lớp chiếu mỏng, thành “đệm rơm”.

 

Đêm đó, Tống Thanh Việt chiếc giường lót đệm rơm dày êm, đắp chiếc chăn hoa lau mới. Trong chăn tràn ngập mùi nắng và mùi hương khô đặc trưng của cỏ lau. Tuy mềm như bông nhưng nó cực kỳ xốp, ngăn cách cái lạnh bên ngoài.

 

Nàng thỏa mãn thở dài một tiếng, vùi ổ chăn ấm áp. “Thế thì cuối cùng cũng thể ngủ ngon giấc qua mùa đông, yên tâm mà ngủ nướng !” Nàng mỉm lẩm bẩm, nhanh chìm giấc mộng . Ngoài nhà gió bấc vẫn thổi, nhưng trong phòng, ai nấy đều một đêm đông ấm áp dễ chịu.

 

Có chăn hoa lau dày ấm cùng quần áo mùa đông mới đang may gấp, Tống Thanh Việt đường hoàng lười biếng mấy ngày.

 

Mỗi ngày nàng ngủ đến khi mặt trời lên cao, dậy xong hoặc là quanh chậu than nướng khoai, hoặc là quấn lấy Thúy Thúy đòi các món ăn vặt, thư thái như tất cả những giấc ngủ nướng còn thiếu trong suốt một năm qua.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/luu-day-linh-nam-ta-dan-ca-thon-an-sung-mac-suong/chuong-258.html.]

 

Vương chưởng quầy vốn định đốc thúc đồ ôn tập sách thuốc, luyện châm cứu, nhưng thấy dáng vẻ thả lỏng hiếm hoi, thậm chí chút trẻ con của Tống Thanh Việt, lời đến bên miệng nuốt xuống. Ông vuốt râu, Tống Ngật và Tống Dữ đang đuổi gà ngoài sân, cô đồ đang gà gật bên chậu than, trong mắt ánh lên nụ từ ái bất lực.

 

“Thôi, thôi .” Vương chưởng quầy tự nhủ lắc đầu, “Con bé quanh năm suốt tháng bận rộn trong ngoài, cứ như con lúc nào ngừng. Giờ khó khăn lắm mới nông nhàn, cứ để nó lười mấy hôm . Y thuật tuy quan trọng, nhưng cũng thể ép quá chặt, mất sự hoạt bát ngây thơ của tuổi ... Hơn nữa,”

 

Ông dừng , giọng mang theo chút tự hào xen lẫn mất mát nhàn nhạt, “Con bé ngộ tính cực cao, mới vài ba tháng mà học bảy tám phần bản lĩnh đáy hòm của lão phu , dạy tiếp nữa e là lão phu nó hỏi cho cứng họng mất...”

 

Nghĩ đến đây, Vương chưởng quầy cũng dứt khoát cho nghỉ ngơi, ngày ngày cùng lão thê sách trong phòng, hoặc dạo quanh thôn, hưởng chút thanh nhàn.

 

Tống Thanh Việt thể lười biếng, nhưng Tống Ngật và Tống Dữ thì cái phúc đó. Người thể tranh thủ nghỉ ngơi, nhưng trâu bò thì ngày nào cũng ăn. Tuy ruộng đồng mùa đông chẳng còn cỏ non, chủ yếu là cho ăn rơm khô, nhưng lệ thường mỗi ngày vẫn dắt trâu dạo để nó giãn gân cốt và phơi nắng.

 

Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Nghe truyện ở youtube Thẩm Ấu Sơ

Sáng sớm hôm nay, hai em song sinh theo thường lệ dắt con bò cái nhỏ ngày càng chắc thịt khỏi cửa. Chúng loanh quanh gần thôn, để bò gặm những gốc cỏ khô vàng nhưng vẫn còn chút mềm mại bên bờ ruộng. Khi đến đầu phía đông ruộng rau nhà , Tống Ngật mắt sắc, bỗng chỉ cây hồng rụng hết lá mà hét toáng lên: “Đệ ! Mau kìa! Quả hồng! Quả hồng đỏ hết !”

 

Tống Dữ theo hướng chỉ, cũng phấn khích nhảy cẫng lên: “Thật sự kìa! Hôm qua vẫn còn xanh xanh vàng vàng, chỉ một đêm chín rực thế !”

 

Cây hồng dường như cũng cảm nhận sự sung túc và bình yên của nhà họ Tống năm nay nên dồn hết sức lực để báo đáp. Năm ngoái lúc , gia đình Tống Thanh Việt mới đến, ăn chẳng đủ no, cái cây cũng ủ rũ héo hon, chẳng kết quả nào. Vậy mà năm nay, cành lá trĩu xuống vì những trái cây nặng trịch, từng quả hồng đỏ cam sáng bóng như những chiếc đèn lồng nhỏ treo đầy cành, lấp lánh nắng sớm mùa đông, đối lập hẳn với cảnh vật tiêu điều xung quanh.

 

 

 

Loading...