Lời nàng mang theo chút uất ức và bênh vực nhà. Theo nàng, nếu nhà giữ bí mật thì ít nhất sẽ rơi cảnh "trứng chọi đá" khan hiếm như bây giờ.
Tống Thanh Việt bàn tán, nhẹ nhàng đặt đũa xuống, thở dài. Dưới ánh đèn, mày nàng nhíu . Nàng hiểu ý Thúy Thúy, nhưng bao giờ hối hận vì công khai phương pháp nấu muối. Khi tất cả đều đối mặt với khủng hoảng sinh tồn, việc giấu giếm chẳng cho cuộc sống hơn, ngược thể gây nhiều mâu thuẫn hơn.
“Thúy Thúy, thể như .” Giọng Tống Thanh Việt rõ ràng và bình tĩnh, “Lúc ai cũng khó khăn, cách gì giúp chút nào chút nấy. Chỉ là...”
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Nghe truyện ở youtube Thẩm Ấu Sơ
Nàng ngừng một chút, ánh mắt lướt qua bát canh gà vẻ “thanh đạm” vì nêm nếm dè sẻn bàn, giọng điệu trở nên nghiêm trọng: “Chỉ dựa cây muối, quả thực giải quyết vấn đề tận gốc.”
Nàng A Tiến và mẫu , phân tích: “A Tiến ca đúng, trái muối núi là hạn, hái hết đợi lâu mới . Hơn nữa, mấu chốt nhất là muối nấu từ cây diêm phu chỉ vị mặn mà thôi.”
Nàng cầm hũ sành nhỏ đựng muối cây bàn lên, đổ một ít lòng bàn tay, thứ muối màu ngà vàng.
“Mọi xem, loại muối thiếu những chất lợi cho cơ thể trong muối triều đình (muối biển). Dùng để cấp cứu trong thời gian ngắn thì , nhưng nếu ăn trường kỳ thì cơ thể sẽ chịu nổi, sẽ mất sức, thậm chí sinh bệnh. Nó thể thế muối triều đình .”
Kiến thức hiện đại khiến Lưu thị và Vương chưởng quầy đều gật đầu suy ngẫm. Vương chưởng quầy trầm ngâm: “Thanh Việt đúng. Sách t.h.u.ố.c câu ‘Muối là chủ của trăm vị, cũng là thứ buộc chặt tính mạng’. Ăn thiếu muối hoặc muối kém chất lượng lâu ngày, quả thực hại cho thể.”
“Cho nên,” Tống Thanh Việt kết luận, trong mắt lóe lên sự quyết đoán, “Chúng thể chỉ chăm chăm chút trái muối trong núi . Xem , cần thiết nghĩ cách ngoài, thăm dò tình hình bên ngoài xem . Dù thế nào cũng kiếm muối triều đình đàng hoàng. Nếu , đừng là ăn Tết, ngày tháng sẽ gian nan.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/luu-day-linh-nam-ta-dan-ca-thon-an-sung-mac-suong/chuong-264.html.]
Lời nàng như một hòn đá ném mặt hồ phẳng lặng, khuấy động sóng lòng của mỗi .
Đi ngoài? Bên ngoài binh hoang mã loạn, lưu dân tàn sát bừa bãi, nguy hiểm trùng trùng. , thì cái khó về muối giải quyết ?
Bữa cơm chìm sự im lặng ngắn ngủi, chỉ ngọn lửa đèn dầu khẽ nhảy múa, soi rọi những khuôn mặt đang trầm tư lo lắng. Niềm vui sắm Tết dường như vấn đề nan giải mang tên “muối” phủ lên một tầng bóng tối mờ nhạt.
Cuộc thảo luận về việc thiếu muối trong bữa tối như tảng đá đè nặng trong lòng Tống Thanh Việt. Nàng giường trằn trọc mãi, trong đầu là những khuôn mặt lo âu của dân làng vì thiếu chút vị mặn, cùng cảnh tượng lùng sục khắp núi đồi tìm cây muối mà A Tiến kể. Cảm giác áp lực như cơn giông bão khiến nàng tâm thần yên, mãi đến quá nửa đêm mới mơ màng ngủ .
Ngày hôm , quả nhiên nàng dậy muộn.
Mặt trời lên cao, ánh nắng xuyên qua song cửa sổ rọi phòng một vầng sáng rực rỡ. Khi nàng dụi mắt ngái ngủ bước khỏi phòng, liền thấy Tống Đại Xuyên đang ghế nhỏ cửa nhà chính, phơi nắng trò chuyện với Vương chưởng quầy. Chủ đề chỉ là chuyện nhà cửa, thi thoảng nhắc đến bệnh tình của Nhị Đản, Vương chưởng quầy cũng trấn an vài câu, bảo cần kiên nhẫn.
trong lòng Tống Thanh Việt sáng như gương, Tống đại thúc đến giờ tuyệt đối chỉ để tán gẫu.
“Thúc, sư phụ, chào buổi sáng ạ!” Tống Thanh Việt chào hỏi, giọng vẫn còn khàn khàn vì mới ngủ dậy.
Tống Đại Xuyên thấy nàng, mặt lộ nụ sảng khoái nhưng vẫn vương chút lo âu, trêu chọc: “Sớm gì nữa Việt Việt, mặt trời đốt m.ô.n.g ! Cháu mà dậy muộn chút nữa là chúng ăn cơm trưa luôn đấy!”