Lưu đày Lĩnh Nam? Ta Dẫn Cả Thôn Ăn Sung Mặc Sướng - Chương 274

Cập nhật lúc: 2025-11-28 13:33:11
Lượt xem: 16

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

 

 

Tống Thanh Việt bước lên, chìa túi bạc , lặp : “Chưởng quầy, chúng mua bốn mươi lượng bạc tiền muối.”

 

Chưởng quầy thấy bạc, mắt lóe lên tia sáng, nhưng ngay đó khôi phục vẻ kiêu ngạo. Hắn vuốt chòm râu lưa thưa, kéo dài giọng: “Mua muối ? Hừ, các là dân nơi khác đến ? Chẳng lẽ muối triều đình đứt nguồn cung từ lâu ? Chút hàng tồn trong kho hiện giờ là theo lệnh , chuyên cung cấp cho các quan viên đại nhân và những nhà giàu nộp thuế của huyện Hoài Viễn !”

 

Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Nghe truyện ở youtube Thẩm Ấu Sơ

Hắn ngừng , họ bằng ánh mắt soi mói từ cao xuống: “Các mua muối? Được thôi! Vậy các đến hộ phòng huyện nha, dựa theo ruộng đất nhân khẩu ở nguyên quán mà nộp đủ lương thực thuế má ! Đổi lấy muối dẫn (giấy phép mua muối) của quan phủ mang tới đây, tự nhiên sẽ mua muối! Nếu ...”

 

Hắn lạnh, phất tay áo: “Một hạt cũng bán! Đây là quy củ!”

 

Hai chữ “Muối dẫn” như sét đ.á.n.h ngang tai bảy nhóm Tống Thanh Việt! Điều họ lo lắng nhất quả nhiên xảy ! Việc bán muối triều đình buộc chặt chẽ với hộ tịch và thuế má.

 

Mà tình cảnh của thôn Ma Phong đặc thù đến mức nào? Tống Thanh Việt là “hộ khẩu chui”, cần bàn. Tống Đại Xuyên, Lưu thúc và những khác tuy giấy tờ nguyên quán nhưng rời nhiều năm, trốn trong thôn Ma Phong lãng quên, nơi ai quản lý, trưởng thôn, thực chất là một ngôi làng “tàng hình” sổ sách quan phủ.

 

Nếu họ cầm giấy tờ nguyên quán đến huyện nha giấy phép mua muối, chẳng khác nào tự chui đầu rọ — một đám lẽ nộp thuế phu ở quê cũ tập trung xuất hiện ở huyện Hoài Viễn ? Một khi truy cứu, bí mật về thôn Ma Phong chắc chắn bại lộ. Lúc đó chỉ là chuyện mua muối, mà là tai họa ngập đầu: bắt bớ, tra khảo, thậm chí cưỡng chế đưa về nguyên quán lao dịch! Chút lương thực và sự bình yên của thôn Ma Phong, trong mắt quan phủ, e rằng cũng chỉ là miếng mỡ ngon lành.

 

Bảy c.h.ế.t lặng cửa tiệm muối, như dội nước đá từ đầu đến chân. Tiến thoái lưỡng nan. Chẳng lẽ cứ thế tay về, với dân làng đang mong ngóng rằng họ bất lực ?

 

Tống Đại Xuyên mặt mày xanh mét, Lưu thúc nhíu mày thành nút thắt, Vương thúc và cha Xuyên T.ử thở ngắn than dài, còn Lưu Đại Ngưu và Trương A Tiến đầy vẻ cam lòng và uất ức. Không ngờ thời cổ đại mua chút muối mà cũng khó đến thế!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/luu-day-linh-nam-ta-dan-ca-thon-an-sung-mac-suong/chuong-274.html.]

 

Tống Thanh Việt khuôn mặt lạnh lùng của tên chưởng quầy và cánh cửa gỗ đang từ từ khép , tượng trưng cho con đường chính ngạch chặn . Hy vọng dường như chỉ còn con đường mua muối lậu đầy rẫy rủi ro và nguy hiểm .

 

Bước khỏi tiệm muối triều đình, bảy như cà tím phơi sương, ủ rũ và bước chân nặng nề. Hy vọng mong manh buổi sớm tan vỡ . Cảm giác bất lực khi con đường chính ngạch chặn cùng nỗi lo ăn với dân làng đè nặng lên tim mỗi .

 

Họ lẳng lặng con phố vắng, chẳng ai buồn để ý xung quanh. Vừa khỏi con phố tiệm muối vài bước, một đàn ông trung niên mặc áo bông dài màu xám tro, đội mũ nỉ cùng màu, từ góc nào lặng lẽ tiến gần.

 

Trên mặt gã nở nụ con buôn thận trọng, hạ giọng vẻ thần bí: “Mấy vị khách quan, xin dừng bước, dừng bước.”

 

Gã đảo mắt quanh, xác nhận ai chú ý mới tiếp tục: “Thấy mấy vị từ tiệm muối triều đình , sắc mặt , chắc là mua muối ?”

 

Tống Đại Xuyên dù cũng già đời kinh nghiệm, lập tức cảnh giác, dừng bước và khéo léo che chắn cho Tống Thanh Việt ở phía , trầm giọng hỏi: “Ngươi là ai? Có gì chỉ giáo?”

 

Gã áo xám hề hề, xoa tay, giọng càng ép thấp hơn: “Chỉ giáo thì dám. Chỉ là thấy các vị vẻ thành tâm mua muối, đây... một mối, thể giúp .”

 

Tống Thanh Việt khẽ động lòng, đây chắc chắn là tay buôn muối lậu trong truyền thuyết. Dù nguy hiểm cực lớn, nhưng mắt vẻ là hy vọng duy nhất.

 

Tống Đại Xuyên dĩ nhiên cũng đoán phận đối phương, ông nén sự nôn nóng, giữ vẻ bình tĩnh thăm dò: “Ồ? Không mua ở ? Giá cả thế nào?”

 

 

Loading...