Phương án chia giao dịch thành hai bước, giảm thiểu tối đa rủi ro cướp tiền. Gã buôn lậu nheo mắt suy tính. Cuối cùng, lẽ thấy món hời đáng giá và đối phương giống của quan phủ, gã gật đầu: “Được! Cứ theo lời các vị! , nếu kiểm hàng xong mà giở trò thì đừng trách bọn khách khí!”
Gã hiệu về phía , một gã trai trẻ da ngăm đen, mắt lanh lợi chạy tới. “A Thủy, mày đưa ba vị khách quan về thôn xem hàng.” Gã áo xám lệnh.
A Thủy gật đầu, động tác “mời” với ba Tống Thanh Việt.
Lý do Tống Thanh Việt kiên quyết , ngoài việc đảm bảo an giao dịch, còn một mục đích sâu xa hơn — nàng tận mắt xem quy mô và cảnh của làng chài đó. Nếu thể, tìm nguồn mua muối trực tiếp, rẻ hơn, hoặc thậm chí học cách phơi muối, mở con đường muối lâu dài cho thôn Ma Phong. Hiểm nguy đáng để mạo hiểm.
Ba nhiều, gật đầu với nhóm Tống Đại Xuyên theo A Thủy, rời khỏi huyện thành Hoài Viễn hướng về phía bờ biển phía đông.
Chặng đường dài gần ba mươi dặm. Ban đầu còn đường quan lộ, càng về càng hoang vu, đường gập ghềnh khó . A Thủy quen đường nên bước chân thoăn thoắt. Tống Thanh Việt, A Tiến và Đại Ngưu đều là dân rừng, sức chân yếu, bám sát phía , suốt đường im lặng quan sát xung quanh.
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Nghe truyện ở youtube Thẩm Ấu Sơ
Khi gió biển mặn chát phả mặt, tiếng sóng vỗ rì rầm bên tai, họ đến bờ biển. Trước mắt là bãi biển hoang vắng, đá ngầm lởm chởm, nước biển đục ngầu, xa xa vài con thuyền đ.á.n.h cá cũ nát mắc cạn cát.
Tuy nhiên, A Thủy dừng mà chỉ tay hòn đảo nhỏ thấp thoáng trong sương mù mặt biển: “Các vị khách quan, thôn chúng ở ngoài đảo . Phải thuyền qua nữa.”
“Phải thuyền đảo á?” Lưu Đại Ngưu thốt lên, mặt biến sắc. Ngay cả Trương A Tiến cũng căng thẳng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/luu-day-linh-nam-ta-dan-ca-thon-an-sung-mac-suong/chuong-277.html.]
Tim Tống Thanh Việt thót như búa tạ giáng mạnh. Một dự cảm chẳng lành trào lên. Lên đảo? Điều ngoài dự tính! Trên đất liền, nếu biến còn thể tìm đường chạy, chứ một khi lên thuyền, hòn đảo cô lập giữa biển khơi thì đúng là kêu trời thấu, gọi đất ! Chẳng lẽ đây là cái bẫy “dẫn quân rọ”? ba họ giờ một xu dính túi, lừa họ gì? Chắc thời cổ đại vụ mổ lấy nội tạng như kiếp nhỉ!
A Thủy dường như nhận sự nghi ngờ và sợ hãi của họ, vội giải thích: “Các vị đừng lo! Chính vì thôn chúng ở ngoài đảo, hẻo lánh khó tìm, quan phủ lười tuần tra nên mới dám trộm phơi ít muối đổi cơm ăn. Chứ ở đất liền thì tịch thu gia sản, c.h.é.m đầu cả nhà lâu !”
Lời giải thích cũng hợp tình hợp lý. Tống Thanh Việt ép bình tĩnh, suy nghĩ nhanh. Việc đến nước , đầu là thể. Đi bộ ba mươi dặm , thể tay về. Hơn nữa, thái độ A Thủy giống lừa đảo, mà giống vẻ vội vàng chốt đơn hàng hơn.
Nàng trao đổi ánh mắt với A Tiến và Đại Ngưu, thấy trong mắt họ sự lo lắng nhưng cũng đầy quyết tâm.
“Kệ ! Đến đây !” Tống Thanh Việt quyết định, hạ giọng với hai , “Tùy cơ ứng biến! Nếu thấy thì hiệu lệnh của !”
Trương A Tiến và Lưu Đại Ngưu gật đầu mạnh, lén chỉnh con d.a.o rựa giắt lưng cho thuận tay.
“Đi thôi! Chèo thuyền!” Tống Thanh Việt với A Thủy, cố giữ giọng bình thản.
A Thủy thấy họ đồng ý thì mừng rỡ, vội chạy đến cởi dây con thuyền đ.á.n.h cá nhỏ trông còn khá chắc chắn bên bờ. Ba trẻ tuổi với tâm trạng thấp thỏm nhưng kiên quyết bước lên con thuyền chòng chành. A Thủy thạo việc chống sào, con thuyền nhỏ lắc lư chở bốn chậm rãi tiến về phía hòn đảo nhỏ mờ sương giữa biển. Phía là lành dữ, ai .
A Thủy chống con thuyền đ.á.n.h cá nhỏ, lắc lư mặt biển chừng nửa canh giờ. Gió biển mang theo nước mặn chát thổi mặt, xua tan phần nào sự mệt mỏi và căng thẳng dọc đường.