Lưu đày Lĩnh Nam? Ta Dẫn Cả Thôn Ăn Sung Mặc Sướng - Chương 281

Cập nhật lúc: 2025-11-29 04:38:51
Lượt xem: 13

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

 

Đối với Tống Thanh Việt, bữa tiệc hải sản vượt xa ý nghĩa của một bữa ăn thông thường.

 

Cơm trưa xong xuôi, chuyện mua bán muối bắt đầu tiến hành.

 

A Thủy là thật thà, lập tức nhờ thợ mộc trong thôn đóng xe đẩy — đây là điều họ thỏa thuận từ , sẽ tặng một chiếc xe đẩy tay để nhóm Tống Thanh Việt vận chuyển muối. Trên đảo cũng cây cối, gỗ quá hiếm, kỹ thuật đóng xe đơn giản nên chỉ vài canh giờ, một chiếc xe gỗ chắc chắn thành, đỗ lặng lẽ ngoài sân nhà A Thủy.

 

A Thủy cân muối cho nhóm Tống Thanh Việt. Nhìn những sọt muối trắng lấp lánh khiêng , Tống Thanh Việt tính toán nhanh trong đầu. Họ mang theo bốn mươi lượng bạc, với giá 30 văn một cân, thể mua hơn 1300 cân muối! Số lượng đối với thôn Ma Phong thì nhiều, hơn nữa vận chuyển cũng là vấn đề lớn.

 

Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Nghe truyện ở youtube Thẩm Ấu Sơ

Tống Thanh Việt quyết định nhanh, với A Thủy: “A Thủy , chúng lấy hai mươi lượng bạc tiền muối thôi.”

 

A Thủy sững , hiển nhiên chút bất ngờ vì họ đủ tiền mua nhiều hơn, nhưng vẫn sảng khoái gật đầu: “Được! Nghe theo khách quan!”

 

Rất nhanh, hơn 600 cân muối biển trắng tinh đóng bao cẩn thận, xếp gọn gàng lên chiếc xe đẩy mới, trông như một ngọn đồi nhỏ màu trắng.

 

Nhìn muối , lòng Tống Thanh Việt vô cùng vững tin. Thôn Ma Phong hơn ba mươi hộ, chia mỗi hộ hơn hai mươi cân, dùng tiết kiệm cũng đủ ăn nửa năm, giải quyết cái khó mắt.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/luu-day-linh-nam-ta-dan-ca-thon-an-sung-mac-suong/chuong-281.html.]

 

Mọi việc xong xuôi thì mặt trời ngả về tây. A Thủy trời, chân thành khuyên: “Mấy vị khách quan, giờ khỏi đảo để về thì vội quá. Dù các vị nhanh đến điểm hẹn ngoài thành thì cũng tối mịt . Các vị dám kéo nhiều muối thế thành trọ, chẳng lẽ định đêm về thôn ? Nguy hiểm lắm! Hay là cứ ở đây một đêm, sáng mai hãy . Đợi của các vị giao bạc cho chú A Vượng xong thì tầm giữa trưa mai, lúc đó trời còn sáng, các vị đủ thời gian lên đường, an hơn nhiều.”

 

Tống Thanh Việt thấy A Thủy suy nghĩ chu đáo nên gật đầu đồng ý: “A Thủy , là chúng suy nghĩ thấu đáo. Vậy đêm nay đành phiền các vị một đêm.”

 

Quyết định ở , ba Tống Thanh Việt thả lỏng . Lưu Đại Ngưu , mắt sáng rực lên, gãi đầu ngượng ngùng với A Thủy: “A Thủy , bảo tôm cua to với các cũng bình thường như ngũ cốc... Cái đó... hì hì, tối nay thể... thể món đó ăn ? Ta lớn thế từng ăn thịt gì ngon và tươi đến thế! Lần đến mua muối, nhất định mang gà rừng, thỏ rừng núi cho các nếm thử!”

 

Lời đề nghị thẳng thắn và giản dị của khiến cả A Thủy và bà nội đều bật . Tống Thanh Việt cũng đỡ trán, ho nhẹ che giấu sự hổ. Tuy nhiên, chính sự tham ăn che giấu và chân thành của Lưu Đại Ngưu khiến A Thủy cảm thấy họ đáng tin và gần gũi hơn.

 

Hắn vỗ vai Đại Ngưu: “Được! Không thành vấn đề! Tối nay bảo bà nội cho các ăn thoải mái! Chúng cũng nếm thử món rừng xem !”

 

Thừa dịp rảnh rỗi bữa tối, Tống Thanh Việt vờ như tùy ý trò chuyện với A Thủy: “A Thủy , trưa nay chúng ăn cái củ gọi là cây sắn , đảo các trồng nhiều ?”

 

A Thủy đang vá lưới, ngẩng đầu lên đáp: “Nhiều lắm! Sườn đồi núi, trừ đá thì là thứ đó! Haiz, bảo là đồ ăn của Nam Dương, nhưng bụng chúng vẻ hợp lắm, ăn nhiều là chóng mặt, khó chịu. Nếu thật sự hết lương thực thì chẳng ai đụng . Thật xin các vị khách quan, chỉ thể dùng mấy thứ gì đó đãi khách...”

 

Tống Thanh Việt mừng thầm nhưng mặt vẫn bình thản, tiếp tục dẫn dắt: “Hóa . Thế... A Thủy thể cho ít giống cây sắn ? Ta mang về trồng thử.”

 

 

Loading...