Lưu đày Lĩnh Nam? Ta Dẫn Cả Thôn Ăn Sung Mặc Sướng - Chương 286

Cập nhật lúc: 2025-11-29 07:27:38
Lượt xem: 16

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

 

Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Nghe truyện ở youtube Thẩm Ấu Sơ

 

Bản năng cầu sinh khiến ông bật dậy, định chạy con ngõ bên cạnh!

 

“Đứng ! Đừng hòng chạy!” “Bắt lấy !”

 

Đám nha dịch lập tức lao . Tống Đại Xuyên tuy khỏe nhưng song quyền nan địch tứ thủ, huống hồ đối phương là năm sáu tên nha dịch huấn luyện. Ông giãy giụa, húc ngã một tên nhưng lập tức mấy tên khác đè chặt tay, khóa vai, dùng hết sức quật ngã xuống đất!

 

“Rầm!” Thân hình to lớn đập mạnh xuống nền đá lạnh lẽo. Mặt Tống Đại Xuyên ấn chặt xuống đất, đá thô ráp cứa da thịt đau rát. Ông vùng vẫy trong vô vọng, gầm lên cam lòng nhưng chẳng thể thoát .

 

Xiềng xích lạnh băng lập tức tròng cổ tay ông.

 

“Mang ! Giải về đại lao huyện nha!” Tên cầm đầu quát lạnh.

 

Tim Tống Đại Xuyên như rơi xuống hầm băng. Ông , rắc rối to . Không chỉ bản vướng vòng lao lý, mà đáng sợ hơn là ông lo sẽ liên lụy đến cả thôn Ma Phong...

 

Ngày đầu đông ngắn ngủi, chẳng mấy chốc mặt trời ngả về tây, chỉ còn ánh sáng trắng bệch t.h.ả.m đạm chiếu lên mái cong lẻ loi của đình Ngũ Lí, kéo dài bóng dáng cô độc của Tống Thanh Việt. Gió lạnh cuốn lá khô xào xạc đường càng tăng thêm vẻ hiu quạnh. Trong đình, lòng Tống Thanh Việt cũng chìm dần xuống.

 

Thời gian càng trôi qua, hy vọng Tống đại thúc bình an trở về càng mong manh. Nàng siết chặt túi tiền trong n.g.ự.c đến mức đầu ngón tay trắng bệch.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/luu-day-linh-nam-ta-dan-ca-thon-an-sung-mac-suong/chuong-286.html.]

 

“Không thể chờ thêm nữa.” Tống Thanh Việt phắt dậy, ánh mắt quyết tuyệt về phía huyện thành Hoài Viễn mờ xa. Một hang ổ nguy hiểm chắc chắn là mạo hiểm, nhưng đây trơ mắt chờ vận rủi ập đến thì nàng .

 

Nàng chỉnh bộ quần áo vải thô rộng thùng thình, buộc chặt tóc tai, đảm bảo lộ sơ hở rảo bước nhanh về phía huyện thành.

 

Đến cổng thành, lính gác vẫn lười biếng như cũ. Tống Thanh Việt cúi đầu đưa giấy tờ của Trương Thúy Thúy . Tên lính liếc qua loa, thấy bộ dạng lấm lem của nàng cũng chẳng buồn hỏi nhiều, phất tay cho qua.

 

Vừa lúc nàng cúi đầu nhận giấy tờ định thành, khóe mắt thoáng thấy một lão nông dân mặc áo ngắn màu nâu vàng, đội mũ rơm cũ nát, đeo tay nải đang cúi đầu . Khoảnh khắc hai lướt qua , đối phương dường như vô tình ngẩng lên, Tống Thanh Việt giật thon thót — là chú A Vượng! Quả nhiên gừng càng già càng cay, chú chỉ đổi trang phục mà ngay cả khí chất cũng thu liễm hệt như một lão nông thực thụ.

 

A Vượng cũng nhận nàng, ánh mắt giao trong tích tắc lập tức cúi đầu như chuyện gì, bước chân ngừng, hòa dòng khỏi thành và biến mất.

 

Tống Thanh Việt an tâm hơn một chút. Tình huống tồi tệ nhất — cả bên mua và bên bán tóm gọn — xảy . Giờ đây, áp lực dồn cả lên Tống Đại Xuyên thoát .

 

Nàng dám chậm trễ, thành xong thẳng đến nha môn ngóng mà lách một con hẻm vắng, tìm đến một tiệm quần áo nhỏ. Khi bước , nàng một bộ váy áo vải bông hoa nhí màu xanh đen cũ kỹ, tóc chải thành búi tóc thiếu nữ đơn giản. Lớp bụi bặm cố tình bôi lên mặt cũng rửa sạch, tuy vẫn mộc mạc nhưng dáng một cô thôn nữ chính hiệu.

 

Ý tưởng cải trang đến từ lúc nàng thấy A Vượng. Nếu quan phủ đang lùng sục “hán t.ử nông thôn cao lớn”, “lái buôn áo xám” và thể cả “thằng nhóc choai choai”, thì việc nàng khôi phục phận nữ nhi ngược là an nhất lúc .

 

Tống Thanh Việt bình tĩnh , về phía y quán Trần Ký. Cửa y quán vắng tanh, thấy bóng dáng Tống Đại Xuyên. Nàng hít sâu một , bước hỏi thăm tiểu nhị đang sắp xếp d.ư.ợ.c liệu với giọng điệu rụt rè pha chút khẩu âm quê mùa: “Xin... xin hỏi tiểu ca, chiều nay thấy một bác trai trung niên cao lớn, da đen sạm đến đây ạ? Bác đến hỏi thăm cách chữa bệnh tê liệt... , bệnh ngớ ngẩn cho trẻ con...”

 

Tiểu nhị ngẩng đầu nàng, bĩu môi nhớ : “Có như thế đấy, lì ở cửa cả buổi, đuổi cũng . Sau đó phạm tội gì mà các quan gia xích cổ lôi ! Chậc chậc, mặt mũi thật thà thế mà là tội phạm.”

Loading...