Tống Ứng nheo mắt đ.á.n.h giá Tống Thanh Việt. Hắn tin câu chuyện “Thanh Độc Đan”, nhưng thương tình của quý nhân quả thực kỳ quái, nha đầu là duy nhất hiện tại thể kiểm soát cục diện. Hắn trầm ngâm một lát lắc đầu xảo quyệt:
“Không . Hai các ngươi chỉ thể một về lấy thuốc. Người ở đây đảm bảo thương thế quý nhân xảy vấn đề gì.”
Hắn thể thả cả hai cùng lúc, lỡ họ chạy mất thì , nhất là con bé vẻ thực sự bản lĩnh . Giữ một con tin mới là cách thỏa nhất.
Tống Thanh Việt thầm mắng một tiếng “lão cáo già”, nhưng ngoài mặt dám biểu lộ. Nàng nhanh chóng cân nhắc lợi hại: Tết nhất đến nơi , trong thôn chắc chắn đang nóng lòng chờ đợi, Tống đại thúc thương cần về tĩnh dưỡng. Đi một là một !
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Nghe truyện ở youtube Thẩm Ấu Sơ
“Nếu ... thì để thúc của dân nữ về lấy thuốc.” Nàng tỏ vẻ thỏa hiệp, “Thúc quen đường núi, nhanh hơn. Dân nữ ở đây tiếp tục châm cứu dùng thuốc, định thương thế cho quý nhân.”
Tống Ứng thấy nàng điều, hài lòng gật đầu: “Được.”
Tống Thanh Việt lập tức tìm Tống Đại Xuyên, rõ tình hình. Tống Đại Xuyên để nàng ở một nơi thị phi thì nhất quyết chịu, xua tay lia lịa: “Không ! Thế ! Muốn ở thì ở , con về !”
“Thúc!” Tống Thanh Việt hạ giọng kiên quyết, “Thúc con ! Thúc đang thương, cần về tĩnh dưỡng. Mẫu và các em, cùng trong thôn chắc chắn đang sốt ruột chờ, cần về báo bình an! Con ở đây tạm thời nguy hiểm, họ còn cần con chữa bệnh cho quý nhân . Thúc về với nương và sư phụ tình hình ở đây để yên tâm. Con tự cách thoát !”
Nàng khuyên can mãi, gần như mỏi cả miệng, Tống Đại Xuyên mới đỏ hoe mắt, miễn cưỡng đồng ý. Ông dặn dặn : “Việt Việt, con nhất định cẩn thận! Đợi thúc! Chúng nhất định nghĩ cách đến đón con!”
Nhìn theo bóng lưng Tống Đại Xuyên bịn rịn rời , cuối cùng khuất cổng nha môn, Tống Thanh Việt thở phào nhẹ nhõm. Ít nhất, Tống đại thúc an .
nàng kịp thả lỏng thì rắc rối tìm đến tận cửa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/luu-day-linh-nam-ta-dan-ca-thon-an-sung-mac-suong/chuong-293.html.]
Khoảng nửa canh giờ khi Tống Đại Xuyên , Tống Thanh Việt đang hành lang tính toán bước tiếp theo để đối phó với vị quý nhân thì một thanh niên mặc áo dài lụa là, dáng vẻ công t.ử bột, miệng ngân nga điệu hát sai tông, nghênh ngang bước sân hậu đường.
Chính là đích của nàng, Tống Sầm!
Tim Tống Thanh Việt thót . Ôn thần đến ! Nàng lập tức cúi đầu, hận thể thu góc, đồng thời lặng lẽ di chuyển định trốn phòng quý nhân đang dưỡng thương bên cạnh. muộn.
Đôi mắt láo liên của Tống Sầm lập tức bắt gặp bóng dáng quen thuộc mặc váy vải chàm hành lang. Hắn sững sờ một chút, đó như phát hiện chuyện gì cực kỳ thú vị, mặt lộ nụ vặn vẹo pha lẫn kinh ngạc, khinh miệt và hưng phấn.
“A! Ta tưởng ai cơ chứ? Đây chẳng là vị thứ của , Tống Thanh Việt ?” Tống Sầm sải bước tới chặn đường, giọng đầy ác ý và châm chọc, “Sao thế? Ở cái xứ Lĩnh Nam khỉ ho cò gáy thú dữ tha , ngược còn to gan chạy đến huyện nha ? Hừ, món nợ ngươi cấu kết với trai lạ nhục đích còn tính xong, hôm nay tự dẫn xác tới! Xem ngươi trốn !”
là oan gia ngõ hẹp! Tống Thanh Việt tránh , dứt khoát ngẩng đầu, lạnh lùng : “Mời tự trọng! Nơi đây là hậu đường huyện nha, chỗ thể tùy ý càn!”
“Tự trọng? Ha ha ha!” Tống Sầm như chuyện hài, đưa tay chộp lấy cổ tay trái Tống Thanh Việt, siết mạnh khiến nàng nhíu mày, “Một con tiện nhân nhỏ do tiện nhân sinh cũng xứng chuyện tự trọng với bản công tử? Đến địa bàn của còn dám mạnh miệng!”
Cơn đau ở cổ tay và khuôn mặt đáng ghê tởm của Tống Sầm khiến ngọn lửa giận dồn nén bấy lâu trong lòng Tống Thanh Việt bùng nổ. Không chút do dự, nàng vung tay , dùng hết sức bình sinh —
“Bốp!”
Một cái tát giòn giã vang lên chói tai giữa hành lang yên tĩnh. Tống Sầm đ.á.n.h lệch cả mặt, má hiện rõ dấu năm ngón tay đỏ ửng.