Lưu đày Lĩnh Nam? Ta Dẫn Cả Thôn Ăn Sung Mặc Sướng - Chương 297

Cập nhật lúc: 2025-11-30 11:37:59
Lượt xem: 16

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

 

Vừa liếc Tống Thanh Việt, thấy nàng mặt vô cảm thì thầm hận, nhưng vẻ mặt càng thêm bi thương: “Thanh Việt, con khổ quá! Con còn sống trở về, đúng là ông trời mắt! Mau, theo mẫu về nhà , nha môn chỗ cho con gái ở? Về để mẫu xem xét kỹ càng, đón gió tẩy trần cho con...”

 

Màn kịch xuất sắc khiến đám hạ nhân xung quanh cũng động lòng, cảm thấy phu nhân thật từ bi. Tống Thanh Việt chỉ thấy buồn nôn dâng lên tận cổ họng. Nhìn khuôn mặt giả tạo của Triệu thị, những lời đổi trắng đen, ký ức về nỗi sợ hãi đ.á.n.h đập, sự tuyệt vọng của và tiếng của các em ùa về, hòa cùng sự phẫn nộ của chính nàng khi mới xuyên đến, khiến nàng thể nhịn nữa!

 

Nàng ngẩng phắt đầu lên, ánh mắt sắc như d.a.o c.h.é.m thẳng Triệu thị, giọng rõ ràng và lạnh lẽo đầy châm chọc: “Phu nhân thật là quý nhân quên! Lúc rõ ràng là bà hạ lệnh cho quan sai đ.á.n.h đập con , đ.á.n.h đến vỡ đầu chảy m.á.u ngất ! Cũng chính bà tận mắt quan sai vứt chúng đang trọng thương rừng sâu núi thẳm đầy sói dữ, mặc kệ sống c.h.ế.t! Giờ thấy còn sống sờ sờ đây, bà ngạc nhiên ? Thất vọng ?”

 

Từng câu từng chữ như sét đ.á.n.h khiến vẻ bi thương mặt Triệu thị đông cứng , trở nên khó coi. “Ngươi... ngươi bậy bạ gì thế!” Bà theo bản năng phủ nhận, giọng rít lên, “Chắc chắn lúc đó ngươi hoảng sợ quá, thần trí rõ nên nhớ lầm !”

 

nhớ lầm?” Tống Thanh Việt lạnh, bước tới ép sát, “Phu nhân diễn trò thì cứ diễn một , rảnh hầu!”

 

“Láo xược!” Tống Ứng bên cạnh mà mặt xanh mét. Hắn rõ sự thật nhưng truy cứu. Giờ Tống Thanh Việt vạch trần mặt , ngay tại huyện nha, thấy mất mặt vô cùng. Hắn quát Triệu thị: “Nhìn việc ! Còn câm miệng! Còn đủ mất mặt ?!”

 

Triệu thị chồng quát mặt , thấy ánh mắt khác thường của hạ nhân, mặt lúc xanh lúc trắng, cãi , chỉ siết chặt khăn tay, Tống Thanh Việt bằng ánh mắt oán độc.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/luu-day-linh-nam-ta-dan-ca-thon-an-sung-mac-suong/chuong-297.html.]

Tống Thanh Việt đôi vợ chồng — một kẻ xảo trá ngoan độc, một kẻ bạc bẽo ích kỷ. Lòng nàng lạnh băng. Với họ, vứt bỏ con vợ lẽ chỉ là chuyện cỏn con, mắng vài câu là xong. với con nàng, đó là nỗi tuyệt vọng và đau đớn liên quan đến mạng sống.

 

Tống Thanh Việt thẳng lưng, ánh mắt quét qua Tống Ứng và Triệu thị, giọng đạm mạc nhưng kiên quyết: “Người nhà của còn đang đợi . Trước khi thương thế Ung Vương điện hạ định, sẽ ở đây. Còn chuyện ‘về nhà’?” Nàng nhếch mép mỉa mai, “Nơi đó bao giờ là nhà của .”

Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Nghe truyện ở youtube Thẩm Ấu Sơ

 

Nói xong, nàng thẳng phòng bệnh của Ung Vương, bỏ phía sự giả dối và toan tính đáng ghê tởm. Tống Ứng ghét thái độ phản nghịch của nàng, nhưng vì cần nàng cứu Ung Vương nên đành tạm nhẫn nhịn.

 

Chứng kiến màn kịch buồn nôn của Tống Ứng và Triệu thị hạ màn, Tống Thanh Việt cảm thấy cả thể xác và tinh thần đều mệt mỏi rã rời, một cảm giác chán ghét và xa lạ bao trùm lấy nàng.

 

So với sự giả dối toan tính chốn nhà cao cửa rộng , căn nhà tranh đơn sơ ở thôn Ma Phong, sự quan tâm dịu dàng của mẫu Lưu thị, nụ hồn nhiên của các em, sự chăm sóc chất phác của Tống Đại Xuyên, thậm chí là những dân làng từng bài xích dần chấp nhận họ... giờ đây đều trở nên vô cùng quý giá và ấm áp.

 

Nàng nhớ nhà. Nhớ mảnh ruộng tự tay khai khẩn, nhớ khoai mỡ, nhớ lợn rừng và gà trong chuồng, nhớ những ngày tháng tuy gian khổ nhưng tự do và vững chãi, sống bằng đôi tay .

 

Cảm giác mệt mỏi ập đến như thủy triều khiến nàng ngã gục ngay lập tức. trách nhiệm của thầy t.h.u.ố.c buộc nàng gượng dậy, bước phòng bệnh của Ung Vương Chu Dực Uyên.

 

Nam t.ử giường vẫn hôn mê, sắc mặt tái nhợt nhưng thở định hơn nhiều so với lúc hộc máu. Nàng xuống bắt mạch. Mạch tượng vẫn trầm tế nhưng còn dấu hiệu hỗn loạn nghịch chuyển, dư độc tạm thời khống chế. Nàng châm cứu thêm một để khơi thông kinh lạc, giảm đau đớn.

 

 

Loading...