Nàng mỉm , giọng trong trẻo nhu hòa: “Thôn chúng vốn trồng đào sườn dốc đầu thôn, năm ngoái hoa nở như tranh. Ngày xưa vị đại văn nhân tên Đào Tiềm bài ‘Đào Hoa Nguyên Ký’, miêu tả một nơi tách biệt thế gian, ấm no yên bình, an cư lạc nghiệp, đến loạn lạc bên ngoài. Con thấy thôn bây giờ giống ‘chốn đào nguyên’ trong sách. Hay là chúng gọi là ‘thôn Đào Nguyên’, hoặc trực tiếp là ‘Đào Nguyên’, thấy ?”
“Đào Nguyên...” “Thôn Đào Nguyên...” Mọi lẩm bẩm cái tên, nếm trải ý vị của nó.
Tống Đại Xuyên vỗ đùi cái đét, phấn khích: “Hay! Tên ! Đào Nguyên, thấy và bình yên ! Chẳng chúng chính là chốn thế ngoại đào nguyên ngoài tìm thấy ?”
“ đúng! Đào Nguyên! Tuyệt quá!” “Tên nho nhã may mắn! Hơn gấp vạn cái tên Ma Phong c.h.ế.t tiệt !” “ tán thành! Gọi là Đào Nguyên!”
Tiếng và sự tán đồng nhất trí vang khắp nhà. Cái tên cũ kỹ chứa đầy khổ đau và kỳ thị “Ma Phong” vui vẻ vứt bỏ ngày mùng Một Tết . Từ nay về , nơi là chốn gửi gắm khát vọng về cuộc sống tươi — Đào Nguyên.
“Thôn Ma Phong đổi tên ! Gọi là Đào Nguyên!” “Đào Nguyên? Nghe thấy sướng tai!” “Là Thanh Việt nha đầu đặt cho đấy, bảo là giống chốn thần tiên trong sách!”
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Nghe truyện ở youtube Thẩm Ấu Sơ
Tin tức lan nhanh như gió khắp ngóc ngách trong thôn. Đây chỉ là đổi tên, mà là xé bỏ cái nhãn ô nhục, bệnh tật dán lên dân thôn Ma Phong bao năm qua.
Lão Trần, từng phản đối gay gắt nhất việc con Tống Thanh Việt ở , giờ mặt mày hồng hào, đường gặp ai cũng khoe: “Nghe ? Thôn đổi tên thành Đào Nguyên! Chuyện tày trời! Sau đường thể ngẩng cao đầu mà ở !”
Quả phụ Tôn đang quét xác pháo cũng buông chổi : “Chứ còn gì nữa! Thằng A Lai nhà bảo là Thanh Việt đặt tên, lắm! sang nhà Thanh Việt xem náo nhiệt đây!”
Nhà Tống Thanh Việt chật ních . Tống Đại Xuyên giữa đám đông, giọng oang oang đầy tự hào: “Bà con! Thôn trong sổ sách quan phủ coi như tồn tại! Cái tên ‘Ma Phong’ cũng là do chạy nạn đầu tiên thuận miệng gọi bừa, may mắn, thể diện! Giờ nhờ phúc của Thanh Việt, chúng cùng nỗ lực, cơm ăn áo mặc, nhà mới! Phải cái danh xưng xứng đáng với ngày lành hiện tại! Từ hôm nay, từ mùng Một Tết , thôn gọi là ‘Đào Nguyên’!”
“Hay!!” Tiếng vỗ tay rào rào như sấm dậy. Mắt ai cũng lấp lánh niềm tin tương lai.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/luu-day-linh-nam-ta-dan-ca-thon-an-sung-mac-suong/chuong-313.html.]
Lưu thúc đề nghị: “Chỉ gọi với đủ! Mai chúng núi tìm tảng đá lớn, khiêng về dựng ở đầu thôn, nhờ Thanh Việt ba chữ ‘Đào Nguyên’ lên đó khắc ! Để ai đến cũng đây là Đào Nguyên!”
Lưu Đại Ngưu xắn tay áo: “Đợi gì mai hả cha! Hôm nay mùng Một, vạn vật đổi mới, lập bia là đúng lúc nhất! Đàn ông chúng sức lực đầy , tìm đá ngay bây giờ!”
“Đi luôn!” “Nói là !”
Khí thế hừng hực, mười mấy thanh niên trai tráng do Tống Đại Xuyên, Lưu Đại Ngưu, Vương Đại Lực, Trương A Tiến dẫn đầu mang theo dây thừng, đòn khiêng, xà beng rầm rộ kéo núi theo sự chỉ dẫn của A Tiến. Phụ nữ, già và trẻ em ở thôn háo hức chờ đợi.
Hơn nửa canh giờ , họ tìm thấy tảng đá sa thạch màu vàng nhạt ở khe suối Ưng Chủy, đúng như A Tiến mô tả: cứng chắc, bề mặt phẳng, hình dáng như tấm bia tự nhiên.
“Chính là nó! Anh em, lên tay!”
Tiếng hò dô vang vọng núi rừng. Tảng đá nặng trịch bảy tám đàn ông ghé vai khiêng, từng bước trầm đưa về thôn. Mồ hôi hóa thành trắng trong khí lạnh, nhưng ai cũng tươi rói.
Hoàng hôn buông xuống, đoàn về đến đầu thôn trong tiếng reo hò của . Tảng đá dựng ngay ngắn ở vị trí dễ thấy nhất bên đường mòn.
“Thanh Việt! Mau chữ !”
Tống Thanh Việt chuẩn sẵn bút mực. Nàng tảng đá, tập trung tinh thần, múa bút ba chữ lớn hùng hồn nhưng vẫn tú nhã: Đào Nguyên!