Mấy ngày rằm tháng Giêng, vì bận cày gỗ, thêm lo lắng cho gia đình Tống Đại Xuyên chữa bệnh, tổ chức ăn mừng linh đình. Trương Thúy Thúy chỉ đơn giản nhào bột, dùng nhân vừng lạc chuẩn từ Tết ít bánh trôi, cả nhà quây quần ăn cho khí.
Giờ đây, ba chiếc cày gỗ mới tinh yên lặng trong sân, tỏa mùi gỗ mới và dầu trẩu thơm phức. Nắng xuân ấm lên từng ngày, đất đai trở nên tơi xốp, chính là thời điểm để cày bừa.
A Tiến cái cày, con bò cái béo trong sân, lòng ngứa ngáy yên, nóng lòng thử uy lực của món đồ chơi mới .
Sáng sớm hôm , A Tiến phấn khích khiêng cày ruộng, cẩn thận tròng ách cày lên cổ con bò. Con bò cái ngày thường hiền lành giờ bỗng trở nên bồn chồn, cái ách nặng nề cổ khiến nó khó chịu, lắc đầu liên tục, bốn chân dậm dậm tại chỗ.
“Ngoan nào, đừng động, đừng động...” A Tiến trấn an, thử cầm tay cày, hiệu cho bò tới.
con bò hiểu cái “sinh vật hai chân” lưng nó gì. A Tiến càng hô hào, nó càng chịu , ngược còn lùi hoặc định bỏ chạy sang bên. A Tiến giữ cày chỉnh hướng, vật lộn với con bò, chốc lát mồ hôi đầm đìa, thở hồng hộc.
Cái cày xiêu vẹo ruộng, lúc nông lúc sâu, luống cày ngoằn ngoèo như say rượu, t.h.ả.m nỡ.
“Hầy! Cái con bò bướng bỉnh ! Đi chứ!” A Tiến sốt ruột quát lên.
Con bò quát càng hoảng, vùng vẫy mạnh suýt A Tiến ngã nhào, cái cày cũng đổ nghiêng sang một bên.
Tống Thanh Việt bờ ruộng cảnh , buồn bất lực. Nàng xuống, bảo A Tiến đang thở dốc: “A Tiến, đừng vội. Nó từng kéo cày bao giờ, gì , cứ giằng co với nó vô ích thôi.”
Nàng quan sát kỹ con bò, thấy ánh mắt nó đầy hoang mang và sợ hãi, bèn nảy ý định.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/luu-day-linh-nam-ta-dan-ca-thon-an-sung-mac-suong/chuong-323.html.]
Nàng bảo A Tiến tháo cày , tự đến bên con bò, nhẹ nhàng vuốt ve cổ và lưng nó, giọng ôn tồn như dỗ trẻ con: “Ngoan nào ngoan nào, sợ sợ, ai đ.á.n.h mày , chỉ mày giúp chúng việc thôi. Ngoan ngoãn, học xong sẽ cỏ non ăn nhé...”
Nàng bảo A Tiến lấy một nắm cỏ xanh mơn mởn còn đẫm sương. Một tay cầm cỏ nhử mũi bò thu hút sự chú ý, tay vỗ về, từ từ bước lùi. Con bò ngửi thấy mùi cỏ thơm, theo bản năng bước theo Tống Thanh Việt.
“ , cứ thế, tới nào, bò ngoan...” Tống Thanh Việt dẫn đường hiệu cho A Tiến.
A Tiến hiểu ý, vội nâng cày lên nhưng ấn mạnh, chỉ để nhẹ mặt đất, theo con bò và Tống Thanh Việt. Lưỡi cày vạch một đường nông thẳng tắp đất mềm.
Đi vài chục bước, Tống Thanh Việt dừng , cho bò ăn cỏ phần thưởng và tiếp tục vuốt ve khích lệ. Con bò nhai cỏ ngon lành, dường như lờ mờ hiểu : “Đi theo là cái ăn”.
Lặp vài như thế, con bò dần còn kháng cự việc thẳng nữa. Tống Thanh Việt thấy nó quen, bảo A Tiến: “Giờ thử ấn nhẹ tay một chút, cho lưỡi cày ăn đất, đừng sâu quá.”
A Tiến cẩn thận theo. Mũi cày cắm đất, lật lên một thỏi đất nhỏ. Con bò cảm thấy lực cản phía , khựng , ngập ngừng đầu .
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Nghe truyện ở youtube Thẩm Ấu Sơ
“Không , , tiếp nào, bò ngoan...” Tống Thanh Việt lập tức giơ cỏ dụ, miệng vẫn nhẹ nhàng động viên.
Dưới sự cám dỗ của đồ ăn ngon và giọng êm dịu, con bò bước tiếp. Lần , nó kéo theo cái cày ăn sâu đất, tuy chậm nhưng bước vững chắc hơn nhiều.
A Tiến giữ tay cày, cảm nhận lực kéo trầm từ con bò, mặt rạng rỡ nụ . “Cô nương! Nó ! Nó kéo cày thật !” A Tiến phấn khích reo lên. “Suỵt, bé mồm thôi, đừng nó sợ.” Tống Thanh Việt nhắc, tiếp tục dẫn đường.
Cứ thế, hai phối hợp: một dùng cỏ và lời dẫn dụ, trấn an; một điều khiển cày. Con bò từ chỗ kháng cự, ngơ ngác, dần quen với cảm giác kéo nặng phía . Đến , cần Tống Thanh Việt dụ cỏ nữa, chỉ cần tiếng A Tiến hô là nó tự giác kéo cày thẳng.