“Cái gì?” Tống Thanh Việt ngừng tay, đồng t.ử co , “Đích tỷ Tống Thấm Tuyết thế mà bán cho Lý phủ như ?”
Vương chưởng quầy gật đầu: “Tống huyện thừa vốn là hầu gia biếm từ kinh thành, tự phụ thanh cao, chướng mắt nhà buôn như Lý phủ. Vậy mà giờ cho đến Lý phủ, bảo nguyện dùng đại tiểu thư đổi lấy 50 thạch lương thực. Nghe Lý viên ngoại còn đang mặc cả với ông .”
Tống Thanh Việt nghẹn lời. Nàng nhớ rõ khi lưu đày, Tống Thấm Tuyết từng gặp Thám hoa lang tân khoa một , còn cầu xin Triệu thị dạm hỏi. Hôn sự sắp thành thì Dũng Nghị hầu phủ xét nhà.
“Sao Tống Ứng thể chuyện như ? Ông chẳng luôn tự cho là thanh cao ? Tại cũng vì miếng ăn mà bán con gái?” Tống Thanh Việt phẫn nộ.
Vương chưởng quầy giải thích: “Hiện giờ bên ngoài mua lương thực quá khó, gần như bán. Đến Lý phủ cũng ngừng phát cháo. Chúng ở chỗ Trần lang trung chữa bệnh, nhiều lúc ăn lương khô bánh ngô mang theo cầm , gần như lương thực! Con tưởng Tống huyện thừa thiếu tiền ? Chắc chắn là tiền cũng mua lương thực nên mới dùng con gái đổi lương đấy!”
Tống Dữ chen : “Tỷ tỷ, may mà huyện thành tỷ bắt chúng đoạn tuyệt quan hệ với ông , thì họ sẽ tìm đến chúng để đổi lương thực mất!” Tuy nhỏ nhưng lời Tống Dữ lý! Chuyện Tống Ứng tuyệt đối !
“Đại tỷ tỷ cũng lắm.” Tống Nghiên Khê nhỏ, “Hồi ở hầu phủ tỷ bắt nạt chúng , còn cho và các ăn bánh. Trên đường lưu đày, tỷ còn lén giấu phu nhân đưa túi nước, bánh nướng và bùi nhùi lửa cho chúng .”
Lưu thị thở dài: “Tội nghiệp. Hy vọng đại tiểu thư co duỗi, cố mà sống qua ngày. Vợ chồng hầu gia đều là kẻ giả nhân giả nghĩa, nếu phu quân tương lai đối với cô thì gả phận thấp chút cũng .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/luu-day-linh-nam-ta-dan-ca-thon-an-sung-mac-suong/chuong-334.html.]
Tống Thanh Việt im lặng. Nàng ở thời đại , gì cả. Quan niệm sĩ nông công thương ăn sâu bén rễ, Tống Ứng giờ dùng con gái đổi lương thực chứng tỏ cùng đường. Nghĩ , gả cho Lý Vân Đình lẽ cũng là lối thoát cho Tống Thấm Tuyết. Ít nhất phẩm tính Lý Vân Đình tệ, còn hơn gả bừa cho ai đó.
Thấy khí trầm xuống, Vương chưởng quầy chuyển chủ đề: “Còn một chuyện lớn nữa. Nghe Ung Vương đương triều xin đất phong ở Lĩnh Nam. Là ngài tự nguyện xin Hoàng thượng ban Lĩnh Nam đất phong.”
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Nghe truyện ở youtube Thẩm Ấu Sơ
“Ung Vương?” Tống Thanh Việt nhớ đến vị vương nàng chữa khỏi, “Hắn chẳng quanh năm chinh chiến ở Tây Bắc ? Sao xin phong ở Tây Bắc mà đến Lĩnh Nam?”
“Dân gian đồn rằng đây là Ung Vương chủ động lùi bước để tránh họa tương tàn.” Vương chưởng quầy hạ giọng, “Hoàng thượng mới đăng cơ, Ung Vương nắm binh quyền lòng quân, khó tránh khỏi nghi kỵ.”
Tống Thanh Việt trầm ngâm: “Lĩnh Nam khỉ ho cò gáy, thiên tai liên miên, ăn còn chẳng đủ no. Ung Vương xin phong ở đây e là suy tính kỹ. Vừa tỏ rõ lòng , tránh xa trung tâm quyền lực, quả là cách bảo tính mạng .”
A Tiến chen : “ Lĩnh Nam nghèo thế, Ung Vương đến sống thế nào?”
“Ngốc ạ,” Vương chưởng quầy , “Lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa. Dù ngài cũng là vương, bổng lộc đủ nuôi cả nhà. Hơn nữa Lĩnh Nam tuy nghèo nhưng sản vật phong phú, kinh doanh thì chắc giàu lên .”
Nhị Đản bỗng : “Lúc chúng con ở huyện thành Ung Vương đang đường đến , mang theo nhiều ngựa xe và tùy tùng lắm.”
Tống Thanh Việt dãy núi xa xa, lòng gợn sóng. Ung Vương đến Lĩnh Nam lập đất phong nghĩa là gì? Sẽ mang đổi gì cho vùng biên cương xa xôi và thôn Đào Nguyên mới yên ? Nàng nhớ đến vị vương khí thế bức ngay cả khi bệnh, nhớ thỏi vàng để . Giờ đến định cư ở Lĩnh Nam, thế giới bên ngoài Đào Nguyên e rằng sắp nổi sóng gió mới.