Lưu đày Lĩnh Nam? Ta Dẫn Cả Thôn Ăn Sung Mặc Sướng - Chương 339

Cập nhật lúc: 2025-12-02 12:13:08
Lượt xem: 27

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

 

 

Một tháng , khi trận mưa đầu mùa hạ xuống, cả 30 hộ dân thôn Đào Nguyên đều giếng nước. Dù ở trong sân, ngoài ngõ bên vườn rau, giếng nào cũng đầy ắp nước ngọt trong lành.

 

Tống Thanh Việt cao xuống ngôi làng khói bếp lượn lờ. Dưới mỗi làn khói là một cái giếng duy trì sự sống. Có những cái giếng , Đào Nguyên thực sự còn sợ hạn hán.

 

“Cô nương, mệt ?” A Tiến đưa bát nước giếng, “Tháng cô gầy nhiều quá.” Tống Thanh Việt uống cạn, nước ngọt mát thấm cổ họng. Nàng màu xanh phủ khắp đồi núi, khẽ : “Đáng giá. Có giếng , chúng vĩnh viễn sợ hạn hán nữa.”

 

Sự vất vả xứng đáng. Mỗi sự cố gắng đều đem thành quả tương ứng, cảm giác thành tựu thật khó tả, ít nhất là so với kiếp của nàng. Những ngày tới, nàng định nghỉ ngơi thật , ngủ nướng cho . Việc đồng áng và các em lo liệu xong xuôi, giờ chỉ việc chờ thu hoạch, tận hưởng chút thời gian an nhàn.

 

Còn mưa ? Ông trời mưa lúc nào thì mưa!

 

Hạn hán kéo dài năm tháng khiến cả thôn Đào Nguyên bao trùm trong lo âu. Dù hệ thống thủy lợi và giếng nước giúp duy trì sự sống, nhưng hoa màu đồng oằn nắng gắt, ai nấy đều nặng lòng.

 

Sáng sớm hôm , trời sáng hẳn, Tống Thanh Việt mơ màng thấy tiếng ầm ầm. Nàng trở , nghĩ thầm: Lại ... Mấy tháng nay mơ thấy mưa... Đã năm tháng Đào Nguyên thấy trận mưa nào hồn. Nàng bắt đầu nghi ngờ trí nhớ của về khí hậu nhiều mưa ở Lĩnh Nam.

 

“Tỷ tỷ! Tỷ tỷ! Dậy mau!” Tống Nghiên Khê lao phòng như cơn gió, giọng kích động tột độ, “Mưa ! Mưa to lắm!”

 

Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Nghe truyện ở youtube Thẩm Ấu Sơ

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/luu-day-linh-nam-ta-dan-ca-thon-an-sung-mac-suong/chuong-339.html.]

Tống Thanh Việt bật dậy, tỉnh cả ngủ. Nàng lắng tai , quả nhiên tiếng mưa rào rạt vọng từ cửa sổ, ngày càng lớn. “Mưa... mưa thật ư?” Nàng tin tai , chân trần lao cửa sổ. Đẩy cửa , mùi đất ẩm ùa mũi. Những hạt mưa lớn lộp bộp rơi xuống nền đất nứt nẻ, bụi bay mù mịt. Xa xa núi rừng mờ trong màn mưa, nước bắt đầu chảy thành dòng từ mái hiên.

 

“Lão Long Vương cuối cùng cũng tỉnh ngủ !” Giọng Tống Thanh Việt run lên vì xúc động.

 

Nàng lao khỏi phòng, thấy cả nhà dậy hết. Lưu thị hiên chắp tay vái trời, mắt ngấn lệ. A Tiến ngửa mặt hứng mưa. Vương chưởng quầy trầm cũng trong mưa mặc áo quần ướt sũng. Tống Ngật và Tống Dữ nhảy nhót trong sân, nước b.ắ.n tung tóe.

 

Mưa càng lúc càng to, từ lác đác chuyển sang xối xả. Mảnh đất khô cạn nửa năm tham lam uống lấy dòng nước cam lộ, phát tiếng xèo xèo. Những vết nứt bờ ruộng dần lấp đầy, cỏ khô vàng như sống , vươn thẳng dậy.

 

Cả thôn Đào Nguyên chìm trong niềm vui hạn hán gặp mưa rào. Nhà nhà mở cửa, chạy ùa mưa, mang xô chậu hứng nước trời cho. “Ông trời mắt!” Lưu thúc quỳ giữa mưa ròng, “Cuối cùng cũng mưa !” Tống Đại Xuyên cởi trần lớn trong mưa: “Trận mưa mà muộn nửa tháng nữa là cây cối núi c.h.ế.t khô hết!”

 

Trẻ con phấn khích nhất, coi vũng nước là sân chơi thiên nhiên. Người lớn cũng rũ bỏ sự nghiêm nghị, té nước , như gột rửa hết lo âu dồn nén bấy lâu. Quả phụ Tôn bưng bát nước mưa hứng, xúc động bảo Tống Thanh Việt: “Thanh Việt cô nương, cô ngửi xem, nước mưa ngọt quá!”

 

Tống Thanh Việt hít sâu bầu khí trong lành lâu gặp. Nhìn dân làng hân hoan, nàng bồi hồi xúc động. Nửa năm qua, vất vả đào mương, đào giếng, gánh nước, ai cũng gầy rộc . Trận mưa là phần thưởng xứng đáng cho tất cả.

 

Mưa to kéo dài suốt cả ngày. Đến chập tối mới ngớt dần thành mưa phùn rả rích. sự đổi rõ rệt: suối cạn nước chảy , núi rừng chuyển màu xanh, khí tươi mát ẩm ướt.

 

Mấy ngày tiếp theo, mưa phùn liên miên. Đất đai tưới đẫm, mùi đất thơm nồng nàn khắp thôn. Điều đáng mừng nhất là những cây dâu tằm đó còi cọc giờ lớn nhanh như thổi, cành lá xum xuê, xanh mướt bóng loáng. “Cô nương, !” A Tiến chỉ vườn dâu, “Lá dâu hôm còn bé tẹo cứng quèo, giờ to và non mơn mởn !” Tống Thanh Việt ngắt một lá dâu mềm mại, thơm dịu: “Tốt quá! Lá dâu thế nuôi tằm là nhất.”

 

 

Loading...