Lưu đày Lĩnh Nam? Ta Dẫn Cả Thôn Ăn Sung Mặc Sướng - Chương 340

Cập nhật lúc: 2025-12-02 12:13:09
Lượt xem: 24

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

 

 

Đêm xuống, mưa vẫn rơi. Tiếng ếch kêu râm ran khắp đồng ruộng như bản hòa ca mừng mưa. Tống Thanh Việt bên cửa sổ, lòng nhen nhóm ý định: Thời cơ nuôi tằm chín muồi.

 

Sáng hôm , trời quang mây tạnh. Thôn Đào Nguyên như lột xác. Núi non xanh biếc, ruộng đồng mơn mởn, khí ngọt ngào. Dân làng đồng sớm, ai nấy tươi rói.

 

Tống Thanh Việt họp thôn gốc đa lớn. “Bà con,” giọng nàng trong trẻo, “ trận mưa , dâu lớn . Cháu đề nghị chúng bắt đầu chuẩn nuôi tằm ngay bây giờ.”

 

“Nuôi tằm?” Dân làng , mong chờ lo lắng.

Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Nghe truyện ở youtube Thẩm Ấu Sơ

 

.” Tống Thanh Việt tự tin, “Lá dâu hiện tại đủ tiêu chuẩn. Chỉ cần nắm bắt thời cơ, năm nay chúng sẽ thu hoạch lứa kén đầu tiên.”

 

“Thanh Việt nha đầu đúng! Trồng dâu để nuôi tằm mà, giờ là lúc thích hợp nhất!” Tống đại thẩm hưởng ứng đầu tiên.

 

Dưới sự động viên của Tống Thanh Việt, Đào Nguyên bắt đầu một đợt bận rộn mới. Mọi chăm sóc vườn dâu, tỉa lá già để cây dồn sức lá non, dọn dẹp chỗ nuôi tằm. Chỉ điều, họ trứng tằm giống, nên chỉ thể chuẩn . Nhiệm vụ mới của Tống Thanh Việt là tìm nguồn giống tằm!

 

Sau cơn mưa, Đào Nguyên tràn trề sức sống. Dưới sự dẫn dắt của Tống Thanh Việt, ngôi làng nhỏ từng cô lập đang vững bước tiến tới một tương lai sung túc hơn.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/luu-day-linh-nam-ta-dan-ca-thon-an-sung-mac-suong/chuong-340.html.]

Vương chưởng quầy dậy sớm, ngắm thôn Đào Nguyên như áo mới cơn mưa. Núi non xanh biếc, ruộng đồng mơn mởn, khí thơm mùi đất và cỏ cây khiến ông cảm thán thôi. “Vẫn là ở trong núi hơn, mấy ngày ở huyện Hoài Viễn chữa bệnh cho Nhị Đản thật sự ngột ngạt c.h.ế.t , ăn đủ no, ngày nào cũng thấy c.h.ế.t đói, cảm giác đó thật chẳng dễ chịu chút nào!”

 

Mọi gần đây xong việc gieo trồng vụ xuân, bắt đầu rảnh rỗi. Sáng nay, dân làng tụ tập ở vườn dâu, những cây dâu phát triển mà phát sầu. Lưu thúc vê một lá dâu non, cau mày: “Thanh Việt nha đầu, lá dâu thì , nhưng ngặt nỗi chúng trứng tằm giống!”

 

đấy,” Tống Đại Xuyên tiếp lời, “dâu đến mấy mà tằm thì cũng công cốc. Chúng kiếm giống ở bây giờ?”

 

Câu hỏi như gáo nước lạnh dội lòng . Tống Thanh Việt trầm tư lắc đầu: “Huyện Hoài Viễn hạn hán lâu thế, mưa . Dù giống tằm thì chắc cũng c.h.ế.t đói vì thiếu lá dâu . Mua giống ở Hoài Viễn là thực tế.”

 

Lưu thị nãy giờ im lặng bỗng lên tiếng: “Không chỉ chuyện tằm giống. Tơ lụa dệt tuy quý nhưng chỉ để bán lấy tiền. Dân ruộng như chúng mặc lụa? Theo , vải bông vẫn là thiết thực nhất. Chúng nên trồng thêm nhiều bông nữa.”

 

Lời cánh phụ nữ tán đồng nhiệt liệt. Tống đại thẩm gật đầu: “Lưu đại t.ử ! Giờ trời ấm nghĩ đến bông, chứ đến mùa lạnh bông áo cho trẻ con thì khổ lắm. Áo bông thằng Nhị Đản nhà bao năm ruột mới ! Trồng bông là nhất!”

 

Vương Đại Lực nhớ đến hai cô em gái thích : “Có lụa cũng mà, con gái ai chẳng thích . Chúng ở Đào Nguyên lánh đời, nộp thuế, chẳng cần kiêng kỵ thế tục, cho phụ nữ trong nhà mặc lụa thì !” Ở thời đại , bình dân mặc lụa, nhưng Đào Nguyên là ngoại lệ, họ gì dùng nấy, tự cung tự cấp.

 

Tống Thanh Việt đang mong chờ, quyết định dứt khoát: “Nhân lúc còn kịp thời vụ, chúng nhanh chóng tìm trứng tằm và hạt giống bông. Có thế mùa đông năm nay mới thực hiện mục tiêu ăn no mặc ấm.”

 

tìm? Mọi bế tắc. Vương chưởng quầy vuốt râu : “Theo lão phu thấy, Hoài Viễn là vô ích. thời gian ở đó, huyện Hùng Nam ở phía Bắc lụt hạn hán. Nơi đó cách Đào Nguyên quá xa, đường nghỉ, tối ngủ ven đường thì hai ngày là tới.”

 

“Huyện Hùng Nam?” Tống Thanh Việt mắt sáng lên, “Sư phụ chắc chắn ở đó mua giống ?”

Loading...