Lưu đày Lĩnh Nam? Ta Dẫn Cả Thôn Ăn Sung Mặc Sướng - Chương 343

Cập nhật lúc: 2025-12-02 15:15:36
Lượt xem: 14

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

 

 

A Tiến và Đại Ngưu nàng kiếm tiền nhưng cụ thể bao nhiêu, càng về thỏi vàng, cứ tưởng tiền chữa bệnh cho Nhị Đản tiêu hết . Giờ Tống Thanh Việt , hai sướng rơn. Lưu Đại Ngưu hề hề: “Thanh Việt tử, ăn thoải mái thật á? Sức ăn của lớn lắm đấy, lát nữa khách sáo nhé!”

 

Ba cùng bước khỏi nhà trọ.

 

"Trời ơi..." Lưu Đại Ngưu ở cửa, há hốc mồm kinh ngạc cảnh tượng mắt.

 

Hai bên đường phố, nhà nhà đều treo đèn lồng. Đèn lồng đỏ, vàng, ngũ sắc với đủ kiểu dáng chiếu sáng cả con phố như ban ngày. Tiếng rao hàng của những bán rong vang lên ngớt: nào là hoành thánh, tò he, son phấn... rực rỡ muôn màu. Người đường chen chúc , gia đình dắt díu chơi, đám thư sinh ngâm thơ ánh đèn, lũ trẻ cầm hồ lô ngào đường chạy nhảy xuyên qua đám đông.

Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Nghe truyện ở youtube Thẩm Ấu Sơ

 

A Tiến cũng ngẩn ngơ: "Huyện thành Hùng Nam buổi tối mà còn đông buôn bán thế ? Họ lệnh giới nghiêm ?"

 

Tống Thanh Việt cũng cảnh đêm phồn hoa thu hút sâu sắc. Khác hẳn với sự tĩnh mịch của huyện Hoài Viễn khi đêm xuống, nơi đây tràn đầy sức sống. Mùi thơm của các loại thức ăn bay trong khí khiến bụng ai nấy đều réo gọi.

 

"A Tiến, mặc kệ mấy cái đó ," Đại Ngưu xoa cái bụng đang sôi ùng ục, "tìm cái gì ăn quan trọng hơn, đói đến mức n.g.ự.c dán lưng đây."

 

Tống Thanh Việt , lấy một thỏi bạc từ túi tiền: "Đi thôi, tiền kiếm từ việc chữa bệnh cho Ung Vương , hôm nay cuối cùng cũng chỗ dùng ."

 

Ba qua con phố đèn đuốc sáng trưng, cuối cùng dừng một tửu lầu tên là Vĩnh Phúc Lâu. Đây là một tòa nhà gỗ ba tầng bề thế, mái cong vút. Sảnh lớn tầng một chật kín , tiếng cụng ly ăn uống rôm rả dứt.

 

"Vào đây !" Tống Thanh Việt đầu bước .

 

Đại Ngưu do dự: "Thanh Việt tử, tửu lầu sang trọng thế ? Lát nữa bọn ăn hết sạch tiền của mất."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/luu-day-linh-nam-ta-dan-ca-thon-an-sung-mac-suong/chuong-343.html.]

 

"Yên tâm," Tống Thanh Việt vỗ túi tiền, "Có tiền, bao ăn no!"

 

Tiểu nhị mắt sắc, lập tức nhiệt tình đón tiếp: "Ba vị khách quan dùng gì ạ? Mời , mời !"

 

"Tiểu nhị, cho một gian phòng riêng yên tĩnh," Tống Thanh Việt ung dung , "mang thực đơn lên đây."

 

"Vâng ạ! Tầng hai, phòng nhã gian ba vị!" Tiểu nhị hô to, dẫn họ lên lầu.

 

Phòng riêng bài trí trang nhã, tường treo tranh sơn thủy, bên cửa sổ đặt bình hoa sứ men xanh. Qua cửa sổ thể xuống cảnh con phố sầm uất. Tiểu nhị pha một ấm thơm đưa thực đơn.

 

Đại Ngưu cầm thực đơn, mắt trợn tròn: "Mẹ ơi, nhiều món thế !" "Muốn ăn gì cứ gọi thoải mái," Tống Thanh Việt , "hôm nay bao no."

 

Đại Ngưu xoa tay phấn khích gọi món: "Cho một cái chân giò Đông Pha, gà luộc, sườn xào chua ngọt, cá vược hấp, thêm đĩa thịt kho tàu nữa..." A Tiến nhắc: "Đại Ngưu ca, gọi nhiều quá ăn hết ." "Không ," Tống Thanh Việt xua tay, "ăn hết thì gói mang về."

 

Trong lúc chờ món, ba đều cảnh đêm ngoài cửa sổ thu hút. Đường phố đông như trẩy hội, đèn lồng đủ màu lung linh trong đêm. Xa xa vọng tiếng đàn sáo và tiếng ca nữ ngâm nga.

 

"Thế mới gọi là sống chứ," Đại Ngưu cảm thán, "nghĩ huyện Hoài Viễn chúng , trời tối là chỉ ngủ." A Tiến gật đầu: "Giá mà thôn Đào Nguyên chúng cũng náo nhiệt thế thì mấy."

 

Chẳng mấy chốc, thức ăn lượt bưng lên. Chân giò Đông Pha đỏ au hấp dẫn, gà luộc da vàng thịt mềm, sườn xào chua ngọt thơm nức mũi, cá vược hấp bốc khói nghi ngút, thịt kho tàu bóng mỡ. Còn mấy đĩa rau xào theo mùa, sắc hương vị đều đủ cả.

 

"Chiến thôi!" Tống Thanh Việt lệnh, ba lập tức ăn uống thỏa thích.

 

Đại Ngưu gắp một miếng thịt kho tàu bỏ miệng, nheo mắt thỏa mãn: "Ưm... Ngon quá! Thịt hầm mềm nhừ luôn!" A Tiến tuy ăn uống văn nhã nhưng tốc độ cũng chậm. Hắn gắp một miếng cá, cẩn thận nhặt xương: "Cô nương, cũng ăn nhiều . Mấy ngày nay vất vả ."

Loading...