Chu Dĩ Uyên cái dáng vẻ "nể tình tiền bạc" của nàng, trong lòng mạc danh cảm thấy khó chịu, bèn bổ sung một câu, giọng điệu mang theo vẻ xa cách và lệnh vốn : "Cơm canh của cần chuẩn riêng, sạch sẽ một chút. Tất cả chi phí , sẽ tự thanh toán."
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Nghe truyện ở youtube Thẩm Ấu Sơ
"Thành giao! Chu đại lão bản quả nhiên sảng khoái!" Mắt Tống Thanh Việt sáng lên, phảng phất như thấy bạc trắng cuồn cuộn bay túi tiền, "Ngươi lời giữ lời đấy, đừng đến lúc đó quỵt nợ nha!"
Chu Dĩ Uyên: "..."
Hắn dứt khoát nhắm mắt , thèm cái vẻ mặt tiểu tham tiền của nàng nữa, chỉ cảm thấy chuyện với nữ t.ử còn hao tổn tâm trí hơn cả việc ứng phó với những minh tranh ám đấu triều đình.
Tống Thanh Việt lờ biểu cảm của , bước chân nhẹ nhàng xoay xuống bếp.
Lưu thị đang bận rộn chuẩn cơm sáng cho cả nhà trong bếp, con gái hầm canh gà tẩm bổ cho vị "Chu công tử" thương , tuy cảm thấy chút quá mức chu đáo, nhưng nghĩ tới đối phương thương thế trầm trọng, là do con gái kiên quyết cứu về, bà cũng theo lời chuồng gà chọn một con gà mái to béo nhất.
Ước chừng hơn một canh giờ , trong tiểu viện bắt đầu lan tỏa một mùi hương mê .
Đó là mùi của gà mái già hầm nhỏ lửa trong thời gian dài, lớp mỡ vàng óng và nước giao hòa, tan trong canh, tỏa vị thơm ngon thuần hậu, xen lẫn mùi thơm nhàn nhạt đắng của mấy vị t.h.u.ố.c bổ, chỉ ngửi thôi thấy ấm áp tận tâm can.
Thúy Thúy cẩn thận bưng một bát canh gà bằng gốm lớn nóng hôi hổi sương phòng. Chỉ thấy nước canh vàng óng trong trẻo, mặt nổi một lớp váng dầu mỏng màu vàng kim, mấy miếng thịt gà hầm mềm nhừ chìm đáy bát, bên cạnh còn điểm xuyết vài hạt kỷ t.ử đỏ tươi, thôi khiến thèm thuồng.
"Chu... Chu công tử, canh gà của ngài đây ạ." Thúy Thúy chút e thẹn đặt bát lên chiếc bàn con đầu giường.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/luu-day-linh-nam-ta-dan-ca-thon-an-sung-mac-suong/chuong-365.html.]
Chu Dĩ Uyên đang nhắm mắt dưỡng thần, sự xâm nhập của mùi hương nồng đậm , yết hầu tự chủ mà chuyển động một cái.
Từ lúc thương đến nay, hôn mê thì cũng chỉ thể ăn chút cháo trắng rau xanh, dày sớm nhạt nhẽo vô cùng. Bát canh gà "hàng thật giá thật", hương thơm nức mũi ngay lập tức khơi dậy khát vọng nguyên thủy nhất của cơ thể .
Hắn chậm rãi mở mắt, ánh mắt dừng bát canh gà, trong đáy mắt lạnh nhạt xẹt qua một tia hài lòng cực nhanh gần như thể phát hiện.
vẫn duy trì phong thái Vương gia, chỉ khẽ gật đầu với Thúy Thúy: "Làm phiền ."
Lúc Tống Thanh Việt cũng theo , dựa khung cửa, hai tay khoanh ngực, ung dung : "Thế nào, Chu đại công tử? Canh gà thôn Đào Nguyên chúng còn lọt mắt ngài chứ? Đây chính là gà mái già nuôi thả chính tông, ăn sâu bọ rau dại mà lớn lên, thịt chắc, nước ngọt, ở bên ngoài chắc ngài uống thứ canh đúng vị thế ."
Chu Dĩ Uyên để ý đến lời trêu chọc của nàng, thử cử động tay định lấy thìa. vết thương ở vai liên quan đến cánh tay, động đậy liền kéo theo cơn đau âm ỉ ở vai trái, khiến động tác của khựng , mày khẽ chau.
Tống Thanh Việt thấy thế thì bĩu môi, lên phía : "Thôi , nể tình ngươi là bệnh nhân trọng thương, bổn cô nương đến cùng ."
Nàng cầm lấy thìa, múc một muỗng thổi thổi cho nguội bớt, đưa tới bên miệng : "Nè, uống cho nóng."
Thực trong tiềm thức Tống Thanh Việt vốn sức đề kháng với trai , chỉ là nàng tự nhận mà thôi. Nếu đây là một ông Vương gia béo , tám phần là nàng sẽ chẳng đời nào đút uống canh!
Thân thể Chu Dĩ Uyên rõ ràng cứng đờ . Hắn từ nhỏ kim tôn ngọc quý, bao giờ đút ăn như thế , đặc biệt đối phương là một nữ t.ử trẻ tuổi.
Hắn theo bản năng nghiêng đầu tránh , nhưng muỗng canh gà thơm phức cứ dừng ngay bên môi, mà cái dày của đang tiền đồ mà réo gọi.