Tống Ngật và Tống Dữ Nhị Đản và Xuyên T.ử chờ, lập tức tỉnh cả . Cơm thừa trong bát nhanh chóng và hết, buông bát đũa cái rụp, trăm miệng một lời hô câu "Bọn con ăn no !", liền giống như hai viên đạn pháo nhỏ lao giếng, mỗi đứa vớt một quả dưa chuột giòn non Thúy Thúy ngâm giếng, chào Tống đại thẩm và Lưu thị một tiếng hi hi ha ha chạy biến mất dạng.
Tống đại thẩm từ khi bệnh của con trai Nhị Đản chữa khỏi, cả như trút gánh nặng ngàn cân, trở nên , tinh thần mười phần.
Bà và Lưu thị tính tình hợp , ở chung cực , nghiễm nhiên thành một đôi chị em gì giấu .
"Thím nó, thím tới lúc lắm, mau nếm thử món vịt hầm gừng Thúy Thúy nhà ! ở Hầu phủ kinh thành bao nhiêu năm cũng từng thấy cách , mùi vị ngon lắm!" Lưu thị nhiệt tình kéo tay Tống đại thẩm, định lấy bát đũa cho bà.
Tống đại thẩm vội xua tay, : "Thôi thôi, ăn no mới sang! thấy trời mưa rảnh rỗi, định rủ bác sang chỗ , giúp thêu ít hoa văn lên bộ quần áo mới may. Vốn dĩ cũng chẳng tâm tư chưng diện , nhưng Việt Việt mua cho chúng dây buộc tóc thế , trong lòng cũng ngứa ngáy. Nhân lúc già đến mức tóc bạc trắng cả đầu, chị em cũng nên trang điểm t.ử tế cho bản chứ nhỉ?"
Lưu thị cũng thấy hứng thú, bà vốn là khéo tay, lập tức nhận lời: "Được! Vậy sang với thím ngay!"
Bà đầu dặn dò đám Tống Thanh Việt một câu, Tống đại thẩm thiết khoác tay kéo .
Tống Nghiên Khê và Thúy Thúy thấy lớn cả , cũng rủ tìm chị em Nam Chanh, Nam Dữu, bàn bạc xem dùng dây buộc tóc mới tết kiểu gì, vui vẻ khỏi cửa.
Vương chưởng quầy và phu nhân lớn tuổi, thích yên tĩnh nên cũng trở về phòng .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/luu-day-linh-nam-ta-dan-ca-thon-an-sung-mac-suong/chuong-399.html.]
Trong nháy mắt, gian chính còn náo nhiệt phi phàm giờ chỉ còn Tống Thanh Việt, Chu Dữ Uyên, Thượng Võ và A Tiến.
Mọi ăn no , A Tiến lẳng lặng thu dọn bát đĩa ở những chỗ trống khác, tham gia cuộc trò chuyện bên .
Thấy những phận thật của Chu Dữ Uyên đều rời , Tống Thanh Việt đặt chén xuống, dùng khăn vải còn khá sạch lau miệng, về phía Chu Dữ Uyên, mở miệng với giọng điệu tùy ý nhưng dùng xưng hô chính thức:
"Này, Vương gia, xem dáng vẻ hành động tự nhiên của ngài, vết thương chắc còn đáng ngại nữa nhỉ?"
Chu Dữ Uyên cũng đặt đũa xuống, đón lấy ánh mắt nàng. Lần , trong mắt còn sự xa cách dò xét như , mà mang theo sự nghiêm túc và thành khẩn rõ rệt: "Thương thế còn đáng ngại, ước chừng tĩnh dưỡng thêm vài ngày là thể rời . Thời gian qua, đa tạ ơn cứu mạng của Tống cô nương, cùng với... sự quan tâm của nhà cô."
Tiếng cảm tạ trịnh trọng hơn bất cứ nào đây.
Tống Thanh Việt sự nghiêm túc bất thình lình của cho quen, xua xua tay, khôi phục giọng điệu mang chút hài hước: "Không chi chi! Chúng đây chẳng là tiền trao cháo múc, hai bên thỏa thuận xong ! Ngài trả tiền khám bệnh và tiền cơm, chúng cung cấp chữa trị và ăn ở, giao dịch công bằng! Nói thì, gặp Vương gia ngài, còn tưởng gặp Thần Tài chứ!"
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Nghe truyện ở youtube Thẩm Ấu Sơ
Nàng hì hì, nhưng nụ nhanh thu , mang theo chút nghiêm túc và lo lắng: "Có điều... Vương gia, khi ngài ngoài, ngài rốt cuộc là kẻ nào cứ nhất quyết dồn ngài chỗ c.h.ế.t ?
Tục ngữ câu, thương minh dễ tránh ám tiễn khó phòng, nếu ngài ngay cả kẻ địch là ai, vì nhắm ngài cũng rõ , thì... nguy hiểm lắm đấy."
Nhắc tới đề tài , ánh mắt Chu Dữ Uyên nháy mắt tối sầm , cả chìm một sự trầm mặc áp lực, bầu khí mới hòa hoãn một chút dường như cũng đông cứng theo.