Không bao lâu, tiếng vó ngựa như sấm vang lên ngoài huyện nha.
Trăm tên hắc y vệ xếp hàng xong, mỗi eo đeo đao kiếm, lưng đeo cung nỏ, tuy tiếng động nhưng tự tỏa sát khí nghiêm nghị.
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Nghe truyện ở youtube Thẩm Ấu Sơ
Tống Thanh Việt một bộ quần áo bó gọn gàng dễ vận động. Dưới sự hiệu của Chu Uyên, nàng cũng cưỡi lên một con ngựa cái hiền lành.
Chu Uyên xoay lên lưng Truy Phong do Thượng Võ dắt tới. Ngài quét mắt hàng vệ nghiêm, lời thừa thãi, chỉ phun hai chữ:
“Xuất phát!”
Hơn trăm kỵ binh như một dòng lũ đen lao khỏi thành huyện Hoài Viễn, hướng về phía núi Nhạn Đãng, cuốn lên bụi mù mịt mù.
Tống Thanh Việt từng cưỡi ngựa, nhưng nàng nỗ lực bắt chước nắm chặt dây cương, cảm nhận gió rít qua tai, tim đập nhanh liên hồi.
Núi Nhạn Đãng như một con cự thú dữ tợn chắn ở biên giới Lĩnh Nam, thế núi hiểm trở, rừng sâu cỏ rậm.
Chu Uyên dẫn đầu trăm kỵ vệ ghìm ngựa chân núi, ngửa đầu lên. Chỉ thấy ngọn núi như vách dựng , cheo leo dị thường, chỉ một con đường hẹp quanh co như rắn bò trườn lên , biến mất giữa những tảng đá lởm chởm và rừng cây rậm rạp.
Đường nhỏ rộng đầy vài thước, hai bên là vách núi sâu thấy đáy, đá loạn lởm chởm. Hơi sơ sẩy một chút liền rơi xuống vực sâu vạn trượng, tan xương nát thịt.
Điều khó giải quyết hơn là mỗi đoạn sơn đạo thiết lập những trạm kiểm soát đơn sơ nhưng hữu hiệu —— cự mã dựng bằng gỗ thô, chồng chất khúc cây lăn đá, còn bẫy chông tre vót nhọn, hiển nhiên là chuẩn từ .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/luu-day-linh-nam-ta-dan-ca-thon-an-sung-mac-suong/chuong-420.html.]
Thám báo Thượng Võ phái lặng lẽ về báo cáo, giọng ép xuống cực thấp: “Vương gia, tra xét qua, chỉ duy nhất con đường lên núi. Bọn cướp chiếm cứ chỗ cao, ven đường đều canh gác. Xe lương thực bọn chúng cướp đang đỗ ở một vùng đất trũng tương đối bằng phẳng lưng chừng núi, nhưng đến đó qua ba trạm kiểm soát như . Nếu cường công thì...”
Hắn tiếp, nhưng ai cũng hiểu.
Đối phương chiếm địa lợi, ở cao xuống. Cho dù chỉ là đám ô hợp mấy trăm cầm nông cụ, chỉ cần ngừng đẩy đá lăn và khúc gỗ xuống cũng đủ khiến đội tinh nhuệ trăm trả giá đắt, thậm chí quân diệt.
Xe lương thực mục tiêu lớn, cũng khó mà bảo trong lúc cường công.
Chu Uyên nhíu mày, sắc mặt âm trầm đến mức thể vắt nước.
Ngài am hiểu dã chiến ở bình nguyên phương Bắc, công phòng thành trì, chỉ huy thiên quân vạn mã quyết đấu trực diện, chứ từng gặp khốn cục vùng núi nghẹn khuất thế ? Uổng lính giỏi đao sắc địa hình hiểm trở chặn , một bản lĩnh chỗ thi triển. Cảm giác thất bại lâu và sự nôn nóng dâng lên trong lòng.
“Vương gia, cường công thương vong quá lớn, chắc giữ lương thực.” Thượng Võ lo lắng.
“Chẳng lẽ cứ để mặc bọn chúng tiêu d.a.o ngoài vòng pháp luật? Lương thảo của bản vương cứ thế cướp trắng ? Đám lưu phỉ , bản vương hoặc là chiêu an, hoặc là tiêu diệt!” Giọng Chu Uyên lạnh băng, nắm tay siết chặt kêu răng rắc.
lúc , Tống Thanh Việt vẫn luôn cẩn thận quan sát địa hình lên tiếng, giọng nàng lớn: “Vương gia vẫn là nên chiêu an , khả năng chiêu an cao. Ngài xem núi Nhạn Đãng , thế núi cheo leo dựng , nham thạch trơ trọi, t.h.ả.m thực vật cũng đa là bụi rậm gai góc chịu hạn. Ta phỏng đoán... núi khả năng thiếu nguồn nước định.”
Mọi , ánh mắt khỏi hướng về phía núi đá trọc lóc .
Quả thực, địa hình như khó hình thành suối nguồn giữ nước mưa.
Tống Thanh Việt tiếp tục : “Bọn họ nhân lên đến mấy trăm, còn canh giữ xe lương thực, lượng nước tiêu hao mỗi ngày chắc chắn nhỏ. Nếu núi thực sự thiếu nước, hoặc chỉ nguồn nước nhỏ, thì họ buộc định kỳ phái xuống núi lấy nước.”
Nàng chỉ về phía khe núi rậm rạp hơn ở hai bên con đường độc đạo, nơi thể ẩn chứa khe nước: “Chúng cần cường công, chỉ cần phái nhân thủ tinh nhuệ ẩn nấp canh giữ tất cả những lối mòn khả năng xuống lấy nước, dĩ dật đãi lao.