Một điểm phát cháo ở rìa ngoài, do lương thực vận chuyển đến kịp, buộc tạm thời đóng cửa. Sự thất vọng và hoảng loạn bắt đầu lan tràn trong đám nạn dân.
Điều khiến Chu Uyên tức giận và đau lòng hơn cả xảy .
Binh lính tuần tra và các tư xuống nông thôn chỉ đạo trồng trọt bắt đầu báo cáo về: Phát hiện ít nạn dân khi nhận hạt giống, hề theo hướng dẫn ngâm giống thúc mầm, cũng chẳng đất gieo hạt.
Mà là... đem những hạt giống gánh vác hy vọng tương lai trực tiếp xay nhỏ, trộn lẫn với rau dại hoặc rễ cỏ, nấu thành cháo ăn luôn!
“Hỗn trướng!!” Trong đại đường huyện nha, Chu Uyên bẩm báo xong, tức giận đập một chưởng xuống bàn, giấy bút mực nghiên nảy cả lên.
“Đó là hạt giống! Là hy vọng của vụ thu! Bọn họ... bọn họ dám!”
Tống Thanh Việt một bên, sắc mặt cũng cực kỳ khó coi, nhưng nàng hiểu nỗi tuyệt vọng đằng hành động đó hơn Chu Uyên vài phần.
“Vương gia bớt giận... Bọn họ, e là thực sự đói đến mức cầm cự đến ngày lúa chín.”
Nhận ba cân hạt giống, nếu theo phương pháp cao sản của Tống Thanh Việt, tỉ mỉ gieo trồng chăm sóc, đến mùa thu lẽ thu hoạch hai ba mươi cân thóc. điều cần thời gian, cần bỏ sức lao động, và giữa chừng bất kỳ thiên tai nhân họa nào.
đối với nhiều nạn dân, bát cháo mỗi ngày nhận khó mà no bụng. Trong nhà lẽ còn già trẻ nhỏ thoi thóp. Ba cân thóc thật thật tại tại thể ăn ngay lập tức trở thành sự cám dỗ khó cưỡng.
Tương lai quá xa, cái c.h.ế.t vì đói thì sờ sờ ngay mắt.
“Lập tức phái nghiêm tra! Nếu còn kẻ nào dám ăn hạt giống, nghiêm trị tha!” Chu Uyên giận dữ .
“Vương gia,” Tống Thanh Việt ngăn ngài , giọng trầm xuống: “Ngăn bằng xả. Nghiêm trị chỉ khiến nạn dân thêm hoảng loạn, thậm chí thể gây bạo loạn. Bọn họ ăn hạt giống, xét đến cùng là vì thấy đường sống mắt. Cháo của chúng cung đủ cầu.”
Chu Uyên hiểu đạo lý ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/luu-day-linh-nam-ta-dan-ca-thon-an-sung-mac-suong/chuong-428.html.]
Ngài chán nản phịch xuống ghế, mệt mỏi day day ấn đường.
Tiền bạc cạn kiệt, mua lương thực gian nan, nạn dân ùn ùn kéo đến, hạt giống phát ăn mất... Từng vòng lặp móc nối , giống như một vòng tuần ác tính lời giải, kéo ngài, kéo cả Lĩnh Nam vực sâu thẳm hơn.
Ngài cảm thấy một sự bất lực từng , còn nặng nề hơn cả khi đối mặt với thiên quân vạn mã.
Tống Thanh Việt sườn mặt u ám của Chu Uyên, nghĩ đến vạn lượng hoàng kim thấy của , trong lòng cũng thầm lo lắng: “Cứ thế , đừng xây dựng Lĩnh Nam, ngay cả định cục diện cũng khó. Vạn lượng hoàng kim của chắc chắn đổ sông đổ biển mất! Phải nghĩ cách phá vỡ cái vòng luẩn quẩn c.h.ế.t tiệt ...”
Khốn cảnh Lĩnh Nam giống như một nút thắt phức tạp, chỉ dựa thi cháo và phát giống dường như chỉ càng thắt càng chặt.
Cần tìm đầu mối then chốt thì mới thể gỡ bỏ t.ử cục tuyệt vọng .
Bầu khí trong huyện nha ngưng trọng đến mức gần như thể vắt nước.
Hạt giống ăn, lương thực nấu cháo thiếu hụt, nạn dân tăng vọt, tiền bạc cạn kiệt... Từng tin như tảng đá nặng đè lên lòng mỗi .
Chu Uyên mặt trầm như nước, ngón tay vô thức gõ lên mặt bàn, ánh mắt chút mờ mịt, dường như cạn kiệt mưu trí cũng tìm điểm phá cục.
“Vương gia, cách!”
Giọng thanh thúy phá vỡ sự im lặng ngột ngạt.
Mọi ngẩng đầu, chỉ thấy trong mắt Tống Thanh Việt lấp lánh một tia sáng chắc chắn, như thể thấy ánh bình minh trong đêm tối.
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Nghe truyện ở youtube Thẩm Ấu Sơ
Tinh thần Chu Uyên chấn động, ánh mắt sắc bén lập tức khóa chặt lấy nàng: “Tống cô nương, nàng diệu kế gì?”
Tống Thanh Việt bước nhanh đến bản đồ, dùng ngón tay lướt qua vùng đất rộng lớn nhưng hoang vu quanh huyện Hoài Viễn: “Chúng thể chỉ chăm chăm lúa nước, càng thể trông mong đám nạn dân đang đói đến hoa mắt chóng mặt còn thể giữ khư khư chút hạt giống chờ ba bốn tháng! Chúng cần một loại cây trồng thu hoạch nhanh hơn, và ‘an ’ hơn!”