Lưu đày Lĩnh Nam? Ta Dẫn Cả Thôn Ăn Sung Mặc Sướng - Chương 429

Cập nhật lúc: 2025-12-13 13:36:15
Lượt xem: 4

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

 

 

“Nhanh hơn? An hơn?” Lục sư gia vuốt râu nghi hoặc.

 

!” Tống Thanh Việt xoay , giọng điệu mang theo sự hưng phấn như phát hiện lục địa mới: “Chúng thể cho nạn dân trồng khoai lang !”

 

“Khoai lang? Đây là vật gì?” Chu Uyên và trong sảnh đường, bao gồm cả Lục sư gia kiến thức rộng rãi, Thượng Võ Nam Bắc đều lộ vẻ mờ mịt. Bọn họ từng qua vật .

 

Lúc Tống Thanh Việt mới nhớ , khoai lang du nhập Trung Quốc tuy lâu, nhưng ở triều đại hư cấu , phương Bắc thể từng thấy khoai lang, hiển nhiên nó phổ biến.

 

Nàng vội vàng giải thích: “Khoai lang là một loại cây lấy củ, củ của nó mọc đất, giống... giống con thoi phóng to, vỏ màu đỏ tím hoặc vàng nhạt, thịt ngọt, thể hấp, luộc, nướng ăn, cảm giác no bụng cực mạnh, sản lượng cũng cao!”

 

Nàng nhấn mạnh những ưu thế độc đáo của khoai lang đối với nạn đói: “Thứ nhất, chu kỳ sinh trưởng ngắn! Từ lúc trồng dây đến lúc củ đất to thể thu hoạch, ước chừng chỉ cần ba tháng, nhanh hơn lúa nước nhiều! Bây giờ gieo xuống, cuối thu là thể thu hoạch.”

 

“Thứ hai, phương thức gieo trồng đặc biệt! Nó chủ yếu dùng dây để nhân giống, giống như... giống như cành liễu cắm xuống đất là sống . Chúng cắt dây khoai lang thành từng đoạn, cắm xuống đất tơi xốp, tưới nước là sống, đó dây sẽ tự sinh trưởng, đất kết củ khoai. Nạn dân dù đói nữa cũng sẽ gặm mấy cái dây đằng sống dính đầy đất thể ăn ngay chứ? Thế là giải quyết vấn đề ‘hạt giống’ ăn mất!”

 

“Còn nữa, khoai lang tính thích nghi mạnh, chịu đất cằn! Nó yêu cầu cao về thổ nhưỡng, đất đồi, đất cát đều mọc , hơn nữa khá chịu hạn, chăm sóc đỡ tốn nước tốn công hơn lúa nước. Vô cùng thích hợp với lượng lớn ruộng đồng hoang vu thiếu nước tưới hiện nay!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/luu-day-linh-nam-ta-dan-ca-thon-an-sung-mac-suong/chuong-429.html.]

 

“Thứ cả đều là bảo! Lá khoai lang cũng thể rau ăn, dinh dưỡng tồi. Dây già còn thể cho gia súc ăn. Quan trọng hơn là,” mắt Tống Thanh Việt sáng lên, “khoai lang năng suất cao! Chăm sóc , một mẫu thu hơn ngàn cân cũng là khả năng! Tuy tinh tế bằng gạo nhưng tuyệt đối là lương thực cứu mạng, bảo vật chống đói!”

 

Màn mô tả tường tận và đầy sức cám dỗ của nàng khiến tất cả mặt đều ngẩn ngơ. Ba tháng là thu hoạch? Cắm dây xuống đất là sống? Không sợ ăn hạt giống? Chịu hạn chịu cằn? Năng suất cao?

 

Hơi thở của Chu Uyên cũng bất giác dồn dập hơn vài phần. Ngài đột ngột dậy, ánh mắt sáng quắc chằm chằm Tống Thanh Việt: “Lời là thật? Trên đời thực sự loại cây trồng như thế?”

 

“Thiên chân vạn xác!” Tống Thanh Việt c.h.é.m đinh chặt sắt: “Ta từng... từng ghi chép tỉ mỉ trong một tạp ký hải ngoại và sách nông nghiệp, tuyệt đối đáng tin! Chẳng qua loại cây mở rộng trong cả nước, nhưng ở nông thôn Lĩnh Nam trồng rải rác. Việc cấp bách là tìm đủ củ giống, ươm lượng lớn mầm khoai lang!”

 

“Củ giống? Mầm?” Chu Uyên quả thực dốt đặc cán mai về việc đồng áng, giờ phút bộ tâm trí đều đặt lên Tống Thanh Việt.

 

Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Nghe truyện ở youtube Thẩm Ấu Sơ

, bản củ khoai lang chính là giống, chúng dùng nó để ‘ươm giống’. Đem củ khoai khỏe mạnh no tròn vùi đất cát nhiệt độ và độ ẩm nhất định, nó sẽ nảy nhiều mầm non. Chờ mầm lớn thành dây leo khỏe mạnh, chúng thể cắt xuống để nhân giống.”

 

Tống Thanh Việt khoa tay múa chân: “Vấn đề lớn nhất hiện tại là chúng cần đợt củ giống đầu tiên để ươm, hơn nữa ươm đủ lượng mầm cung cấp cho bộ huyện Hoài Viễn, thậm chí mở rộng cho nhiều nạn dân trồng ! Điều cần thời gian, cũng cần địa điểm và nhân lực thích hợp.”

 

“Tìm củ giống ở ?” Chu Uyên lập tức nắm lấy điểm mấu chốt.

 

 

 

Loading...