Lưu đày Lĩnh Nam? Ta Dẫn Cả Thôn Ăn Sung Mặc Sướng - Chương 84

Cập nhật lúc: 2025-11-20 00:31:35
Lượt xem: 35

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

 

Lão nhân lúc trời mờ sáng, khi ngoài đường vắng nhất, cõng đứa con út, bước chân nặng nề đến cổng sân nhà họ Tống. Lão qua hồi lâu, mới lấy hết can đảm gõ cửa.

Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Nghe truyện ở youtube Thẩm Ấu Sơ

 

Người mở cửa chính là Tống Thanh Việt. Thấy là lão Trần và đứa trẻ đang quằn quại vì đau đớn lưng lão, nàng sững một chút, lập tức né : “Trần gia gia, mau nhà .”

 

Mặt lão Trần lúc xanh lúc trắng, môi mấp máy hồi lâu, mới buông một câu: “Tống... Tống cô nương... đây... là lão già hồ đồ, ăn hàm hồ... Cô... cô đại nhân đại lượng, đừng chấp nhặt với lão... Xin cô xem giúp thằng út nhà ...” Giọng lão khô khốc, mang theo vẻ khúm núm từng .

 

Tống Thanh Việt tình trạng t.h.ả.m thương của đứa trẻ, chút bực bội vì những gây khó dễ đây cũng tan biến. “Chuyện cũ bỏ qua , cứu đứa nhỏ quan trọng hơn.” Giọng nàng bình thản, lập tức tiến lên xem xét.

 

Vẫn là hái thuốc, sắc thuốc, chữa trị. Khi thấy đứa con út khi tắm t.h.u.ố.c dần nín , chìm giấc ngủ, vết sưng đỏ cũng bắt đầu lặn, lão Trần, một lão già quật cường, kìm , đưa mu bàn tay thô ráp lên quệt mắt.

 

Chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, sân nhỏ nhà họ Tống gần như trở thành một trạm y tế tạm thời. Tống Thanh Việt và Lưu thị bận đến chân chạm đất, ngải cứu hái nhiều đến mức khoảnh đất ven suối gần như trọc lơ. Tống Thanh Việt hề than vãn, đối xử với ai đến cầu cứu cũng như , xem xét cẩn thận, kiên nhẫn an ủi, đó hề giấu giếm mà chỉ cho gia đình họ bài t.h.u.ố.c dân gian “canh tía tô, gừng tươi, ngải cứu”.

 

“Cách khó, lá t.h.u.ố.c cũng dễ tìm, nhớ kỹ, nếu tái phát, thể tự thử . Nước t.h.u.ố.c để uống thì sắc đặc một chút, nước ngâm ngoài da thì nhiệt độ , đừng để bỏng.”

 

Nàng dặn dặn , hề ý định giữ nghề để kiếm chác khó dễ ai.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/luu-day-linh-nam-ta-dan-ca-thon-an-sung-mac-suong/chuong-84.html.]

 

Sự rộng lượng và vô tư của nàng thuyết phục tất cả dân làng tìm đến chữa bệnh. Lòng cảm kích của họ để cho hết, thì mang đến mấy quả trứng gà, thì mớ rau tươi, thì túi gạo lứt nhỏ, thậm chí nhà còn mang cả hũ dưa muối tự đến để cảm tạ.

 

Lưu thị và Tống Thanh Việt từ chối , thường chỉ nhận tượng trưng một phần nhỏ, dám nhận nhiều. “Hàng xóm láng giềng, giúp , ai cũng lúc khó khăn.” Lưu thị luôn ôn hòa .

 

Chiều tối hôm đó, sân nhỏ hiếm khi yên tĩnh. Trong ánh hoàng hôn, hai bóng ngập ngừng đến cổng sân, là thúc Vương và lão Trần. Thúc Vương xách một túi nhỏ, chắc cũng năm sáu cân gạo lứt, lão Trần thì gánh một sọt rau dưa tươi rói. Cả hai đều vẻ ngượng ngùng, hổ.

 

“Lưu gia tử, Tống cô nương...” Thúc Vương mở lời , giọng khô khan, “Một chút lòng thành... cảm ơn các cô cứu vợ ... Trước đây... đây là chúng , kiến thức hạn hẹp, bậy bạ, các cô đừng để trong lòng...” Ông đặt túi gạo xuống gần cửa.

 

Lão Trần cũng vội đặt sọt rau xuống, ấp úng : “... cũng ... Cảm ơn cứu thằng út nhà ... Rau , nhà trồng, các cô nếm thử...” Lão cố gắng nặn một nụ hiền lành khuôn mặt vốn cau , nhưng trông vẻ cứng đờ.

 

Tống Thanh Việt và Lưu thị , đều hiểu rằng đây là cách họ xóa bỏ hiềm khích đây. Những nông dân thuần phác, cách họ xin và cảm ơn cũng thật thà như .

 

Lưu thị bước lên, từ chối, nhưng chỉ múc một bát gạo nhỏ từ trong túi, và nhặt hai quả dưa chuột cùng một mớ rau cải từ trong sọt, : “Anh Vương, Trần thúc, tấm lòng của hai chúng nhận. Gạo và rau chúng lấy chừng là đủ , còn hai mang về, cả nhà còn ăn chứ. Chuyện cũ mà, qua hết , chúng là hàng xóm láng giềng, hòa thuận với là quý nhất.”

 

Thấy bà rộng lượng như , thúc Vương và lão Trần càng thêm hổ, thêm vài câu cảm ơn và hứa hẹn, mới luyến tiếc về, bước chân dường như cũng nhẹ nhõm hơn nhiều.

 

 

Loading...