Lưu đày Lĩnh Nam? Ta Dẫn Cả Thôn Ăn Sung Mặc Sướng - Chương 97

Cập nhật lúc: 2025-11-20 08:43:23
Lượt xem: 37

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

 

 

Tống Thanh Việt trong lòng khẽ động, vội vàng hỏi tiếp: “Vậy xin hỏi chưởng quỹ, đỉa bào chế như thế nào mới thành d.ư.ợ.c liệu ạ?”

 

Lão chưởng quỹ thấy cô nương thỏa mãn với việc bán d.ư.ợ.c liệu thông thường, mà hứng thú với món hàng hiếm , hỏi đúng mấu chốt, khỏi nảy sinh vài phần yêu mến tài năng, liền giải thích cặn kẽ: “Phải bắt sống, dùng vôi hoặc nước muối cho nó c.h.ế.t, đó rửa sạch, dùng xiên tre nhỏ lộn từ đầu đến cuối, loại bỏ nội tạng, rửa bằng nước sạch, cuối cùng dùng lửa nhỏ sấy hoặc phơi khô. Loại nào màu vàng nâu, khô ráo, thẳng thớm là loại nhất.”

 

Tống Thanh Việt lắng nghiêm túc, ghi nhớ từng lời. Cuối cùng, nàng lấy gói nấm hương khô loại nhất trong gùi của , đưa cho lão chưởng quỹ: “Đa tạ chưởng quỹ tiếc lời chỉ giáo, chút thổ sản xem như lòng thành, ngài giữ hầm canh uống.” Lão chưởng quỹ ha hả, cũng từ chối, sảng khoái nhận lấy, càng thêm quý mến cô nương hiểu chuyện mà lanh lợi .

 

Thanh toán xong hai lượng bạc tiền thuốc, năm cáo từ về. Tống Đại Xuyên và Lưu thúc mặt mày hớn hở, chỉ vì bán thảo dược, mà còn vì con đường kiếm tiền mới mà Tống Thanh Việt hỏi !

 

“Đỉa! Cái thứ quỷ quái đó mà cũng đáng giá !” Tống Đại Xuyên kích động . “ , nếu thật sự bắt , bào chế bán lên huyện thành, thôn còn lo gì cơm ăn?” Lưu thúc cũng sáng mắt lên.

 

“Tống , lợi hại , những chữ, còn cả đỉa là gì nữa!” Lưu Đại Ngưu hưng phấn , Lưu Nhị Ngưu cũng gật gù phụ họa. “Hai đứa bây tối ngày chỉ chơi bời, đỉa là gì. Ngày tụi bây bệnh, còn ở thôn cũ, cho học mà trốn học...” Lưu thúc thấy bộ dạng ngốc nghếch của con trai, nhịn mắng.

 

Năm dám chậm trễ, lập tức cầm hai lượng bạc tìm tiệm gạo. Quả nhiên như lời Tống Đại Xuyên , giá lương thực tăng vọt, hai lượng bạc cuối cùng chỉ đổi hai thạch gạo lứt. Họ dùng mấy xâu tiền đồng mang theo, mua thêm ít muối ăn loại rẻ nhất, gánh bao gạo, vội vã lên đường về.

 

Đường về dường như còn xa hơn, bao gạo nặng trĩu, nhưng tâm trạng năm nhẹ nhõm vì hy vọng mới. Khi trở về đến đầu thôn, trời tối mịt, sáng đầy trời. Dưới gốc đa đầu thôn, mà vẫn còn ít dân làng đang thấp thỏm ngóng chờ, những điểm đèn dầu leo lét như những đôi mắt đang canh gác.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/luu-day-linh-nam-ta-dan-ca-thon-an-sung-mac-suong/chuong-97.html.]

Khi thấy Tống Thanh Việt cầm đuốc , theo là bốn đàn ông đang gánh những bao gạo nặng trĩu trở về, những dân làng chờ ở cửa thôn lập tức ùa tới, nét mặt vội vã mong chờ.

 

“Thế nào ? Bán ?” “Đổi bao nhiêu gạo về?” “Lưu thúc, Đại Xuyên , thuận lợi ?”

 

Tống Đại Xuyên đặt đòn gánh xuống, lau mồ hôi, giọng sang sảng xen lẫn tiếng : “Bán ! Bán hết ! Đổi đúng hai thạch gạo lứt!”

 

Trong đám đông lập tức vang lên những tiếng reo hò nho nhỏ và trầm trồ.

 

“Mọi trật tự!” Lưu thúc cao giọng, “Bây giờ bắt đầu chia lương! Cứ theo sổ sách hôm qua cô Tống ghi mà chia, ai hái nhiều thì chia nhiều, ai hái ít thì chia ít, công bằng, minh bạch!”

Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Nghe truyện ở youtube Thẩm Ấu Sơ

 

“Giờ cùng đến nhà , lấy sổ đăng ký , cứ theo đó mà chia.” Dân làng nô nức theo đoàn Tống Thanh Việt, kéo về sân nhỏ nhà nàng.

 

Tống Thanh Việt lập tức lấy tờ giấy đăng ký , ánh đèn dầu của dân làng, nàng tên và lượng của từng nhà. Lưu thúc và Tống Đại Xuyên thì phụ trách cân gạo. Trong sân nhỏ lập tức rộn lên tiếng gạo chảy túi sàn sạt và tiếng bàn tán vui vẻ của dân làng.

 

“Nhà lão Trần, mười một cân ba lạng!” “Ôi da! Cảm ơn! Cảm ơn!” Lão Trần run run tay nhận bao gạo, kích động gì.

 

“Nhà thím Vương, tám cân!” “Nhà thím Tôn, sáu cân rưỡi!”...

 

 

 

Loading...