Tuy gạo chia về tay chẳng bao nhiêu, nhưng trong lúc giáp hạt , đây khác nào than sưởi giữa ngày tuyết, ăn dè sẻn cũng mười ngày, tám ngày. Khuôn mặt ai cũng rạng rỡ nụ , Tống Thanh Việt, Lưu thúc và Tống Đại Xuyên với ánh mắt đầy ơn.
Chia gạo xong, vẫn về, tụm lời cảm ơn, khí vô cùng náo nhiệt.
Tống Thanh Việt cảm thấy đây là thời điểm thích hợp, nàng lên một chỗ đất cao hơn một chút, hắng giọng, lớn: “Các vị thúc bá, các thím, hôm nay chúng con trấn, ngoài việc bán thảo dược, còn một tin tức !”
Mọi lập tức im lặng, ánh mắt đồng loạt hướng về phía nàng.
“Chưởng quỹ tiệm t.h.u.ố.c , thương lái d.ư.ợ.c liệu lớn ở huyện thành đang thu mua một thứ với giá cao —— đó là con đỉa! Đỉa sấy khô, bào chế loại một, thể bán mấy trăm văn một cân!”
“Con đỉa?” Đám đông lập tức xôn xao, nhiều lộ rõ vẻ kinh sợ và ghê tởm. “Thứ đó nó hút m.á.u ! Ghê c.h.ế.t !” “Còn bắt sống? Nhìn thấy sợ, bắt ?” “ , trốn còn kịp nữa là!”
Tống Đại Xuyên thấy , vội lớn: “Sợ cái gì! Thứ đó lợi hại, cũng đáng sợ hơn cái đói ? Mấy trăm văn một cân đấy! Bắt vài cân, là đủ đổi một thạch gạo !”
Lưu thúc cũng trầm : “Ta sợ. Cô Tống hỏi kỹ cách bắt và cách bào chế . Chúng thể nghĩ cách, cố gắng để nó cắn.”
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Nghe truyện ở youtube Thẩm Ấu Sơ
Tống Thanh Việt tiếp lời, giọng rõ ràng và trấn định: “Mọi đừng sợ. Chúng thể dùng que tre nhỏ, vót nhọn đầu, thành những cái kẹp thật dài, xa cũng thể kẹp nó, ném thẳng túi vải thô thật dày, nó chạy cũng chạy ! Các thúc, các trẻ khỏe, gan , thể phụ trách chính việc xuống đầm lầy bắt. Các thím, các chị nhát gan hơn, thể ở bờ phụ giúp xử lý, bào chế. Chúng phân công hợp tác, kiếm tiền, giảm thiểu nguy hiểm.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/luu-day-linh-nam-ta-dan-ca-thon-an-sung-mac-suong/chuong-98.html.]
Cách nàng miêu tả cụ thể khả thi, giảm bớt nhiều nỗi sợ hãi của . Nghĩ đến cái giá mấy trăm văn một cân, nghĩ đến hũ gạo trống trơn ở nhà, nhiều bắt đầu d.a.o động. Tuy mặt vẫn còn vẻ do dự và sợ hãi, nhưng ánh mắt trở nên nóng rực.
“Mẹ kiếp! Làm!” Một thợ săn trẻ tuổi hô lên đầu tiên, “Không chỉ là con đỉa thôi ? Chẳng lẽ còn hung dữ hơn lợn rừng? Đáng sợ hơn rắn độc? Vì lương thực, liều mạng!”
“! Cho tham gia với!” “ cũng ! Cô Tống, cô chỉ cách công cụ ?”
Nhìn từ sợ hãi, do dự đến dần thuyết phục, cuối cùng lấy hết can đảm hưởng ứng, Tống Thanh Việt trong lòng vô cùng vui mừng.
Ngày hôm , nhiều dân làng, đặc biệt là những nhà lao động khỏe mạnh, sớm mặt tại sân nhà Tống Thanh Việt. Tống Thanh Việt và Lưu thị chuẩn sẵn que tre và rựa để mẫu.
Tống Thanh Việt cầm một que tre vót xong, giơ lên cho xem: “Nhìn , cứ như vầy, dùng d.a.o chẻ đầu que một chút, vót thành các răng cưa ngược, như kẹp đỉa sẽ trượt. Cố gắng dài một chút, cho an .”
Nàng nghiêm túc chỉ dẫn, dân làng nghiêm túc học theo. Đàn ông phụ trách vót kẹp tre, phụ nữ và trẻ em thì tìm loại vải thô dày nhất trong nhà, may thành túi đựng đỉa.
Thực , trong lòng Tống Thanh Việt cũng vô cùng sợ đỉa. Nếu là ở thời hiện đại, nàng cũng thấy ghê tởm, dám chạm . ở đây, nàng đang đối mặt với vấn đề sinh tồn. Mấy con đỉa cỏn con thì gì đáng sợ, ghê tởm đến mấy cũng bằng cái c.h.ế.t.
Trong sân nhỏ một nữa tràn ngập thở bận rộn mà đầy hy vọng. Lần , thứ họ đối mặt còn là quà tặng của núi rừng, mà là của cải ẩn giấu nơi đầm lầy đáng sợ. Dũng khí và trí tuệ, đang dẫn dắt họ mở một con đường sống mới.
Dụng cụ chuẩn xong, quyết tâm định.