9.
"Bệ hạ!"
Vội vã  dậy  khi  kịp nhận chỉ tạ ơn, Bùi Yến : "Bệ hạ! Phu nhân của thần năm xưa vì cứu thần mà  trọng thương, căn cơ  tổn hại,    thể chịu  nơi giá lạnh như ?"
"Bệ hạ, A tỷ của thần  thể yếu đuối,   là nữ tử  gia đình." Tạ Thiệu cũng vội vã quỳ xuống: "Tạ Thiệu nguyện  A tỷ  trận, nhất định  phụ sự ủy thác của Bệ hạ!"
Bệ hạ  , trong mắt  vài phần do dự.
Ta nét mặt kiên định, khẽ lắc đầu. Bắc Cương lạnh lẽo, nhưng tự do tự tại. Kinh thành phồn hoa, nhưng như lửa nấu dầu sôi. Dung Âm nguyện cả đời , trấn thủ biên cương, tận trung báo quốc.
Tạ Dung Sương  lúc đó bước : "A tỷ phu, A tỷ  thể yếu ớt,  Bệ hạ   cân nhắc chứ? Chỉ là dẫn quân đến đó thôi, chắc chắn sẽ sớm  về thôi."
"A , tuy   ba năm kinh nghiệm sa trường, nhưng danh tiếng   sánh bằng A tỷ? Mau  lên , đừng khiến Bệ hạ khó xử nữa."
"Lớn mật!" Tên nội thị bên cạnh Bệ hạ hét lớn: "Nha đầu man di từ  đến,  dám càn rỡ  mặt Bệ hạ?!"
Tạ Dung Sương sợ đến tái mặt, "phịch" một tiếng quỳ xuống: "Ta... Dung Sương... Sương Sương..." Lời    nửa câu,     .
Bệ hạ chán ghét khoát tay.
Bùi Yến và Tạ Thiệu nhanh chóng trao đổi ánh mắt, tiến lên hai bước: "Vậy xin Bệ hạ hãy khoan dung thêm vài ngày. Đại quân  , Dung Âm  , cho thần và phu nhân vài ngày chuẩn ."
Vài ngày  ? Ta cau mày.
Trạm Én Đêm
"Cữu..." Bùi Yến khẽ gọi.
Bệ hạ  ,    Bùi Yến. Cuối cùng nét mặt cũng dịu : "Thôi , năm ngày , Tạ tướng quân sẽ rời kinh, Trẫm, đích  tiễn quân!"
10.
Năm ngày.
Ta xoa xoa lệnh bài Bắc Phạt quân trong tay áo.
Bệ hạ vẫn thương đứa cháu ngoại duy nhất . Có lẽ  hy vọng trong năm ngày ,  và  còn  thể xoay chuyển tình thế.
"Phu nhân, chuyện quan trọng như thế ,  nàng   bàn bạc với  một tiếng?"
"Mấy ngày nay nàng lo lắng, chính là vì chuyện  đúng ?"
"Cữu cữu quả thực quá đáng, ngay cả một chút tin tức cũng  để lộ cho !" Về đến nhà, Bùi Yến dường như hoảng loạn.
Cho gia nhân mang hết những vật phẩm  cất giữ từ nhiều năm  .
"Cung Long Thiệt   mang theo, năm đó nhờ nó mà nàng một mũi tên  lấy mạng tên chó tặc họ Tiêu !"
Cung Long Thiệt, dây cung bằng gân rồng. Là món quà sinh nhật năm mười sáu tuổi, Bùi Yến   khắp giang hồ tìm kiếm danh sĩ để chế tác.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/luu-ly-thuy-pxdv/chap-4.html.]
"Dao găm Mai Hoa  cũng  mang theo, nếu gặp địch, cận chiến là lựa chọn hàng đầu!"
Dao găm Mai Hoa, một lưỡi  hai đầu, sắc bén như bùn. Bùi Yến  tốn hàng vạn lượng vàng, mới   một chiếc. Là món quà sinh nhật năm mười bảy tuổi của .
"Cả tấm Kim Ti Giáp  nữa! Mỏng nhẹ như cánh, đao thương bất nhập,  ngờ cũng  lúc dùng đến."
Năm mười tám tuổi,   trọng thương hôn mê. Bùi Yến gần như phát điên. Dù   còn dùng  nữa,  vẫn sai thợ thủ công, mất gần nửa năm để chế tác một tấm Kim Ti Giáp. Có một dạo,    thấy nó khoác    mới  thể yên tâm ngủ.
Trái tim   khẽ co .
Bùi Yến lục tung hết kho tàng, cái gì cũng  mang theo.
"Thôi! Chỉ mang ba món  thôi." Chàng  tin những lời của Tạ Dung Sương: "Nàng  dọa bọn Bắc Di một chút, nhiều nhất là một tháng, cũng nên  về kinh thành ."
"Ủa? Đây là cái gì?" Chàng cầm lấy chiếc hộp gỗ  bàn trang điểm.
Tim  thắt . Trong hộp gỗ, đương nhiên là những thứ Bệ hạ ban tặng.
Hôn thư của  và Tạ Dung Sương, và hòa ly thư của  và . Cùng với, những tờ giấy mà Tạ Dung Sương  tốn công tốn sức gửi đến.
Ta vốn định tối nay sẽ  rõ với .  nếu năm ngày  mới rời kinh...
"Dung Âm?"
"Đây là..." Ta do dự.
Bùi Yến , tự  mở nắp hộp.  đúng lúc : "Đại nhân! Bên Hộ bộ... bên đó..."
Chỉ trong tích tắc, Bùi Yến đẩy nắp hộp . Vội vã  dậy: "Phu nhân, chắc chắn Hộ bộ  việc gấp. Nếu  về muộn, nàng  cần chừa đèn cho ." Nói xong, vội vàng   ngoài.
Trong phòng, đồ vật bày la liệt. Im lặng  một tiếng động.
Ta mở bàn tay đang rịn mồ hôi. Cười một tiếng.
Rồi   một tiếng nữa.
11.
Sáng sớm hôm .
Ta đến Kinh Triệu Phủ.
Vốn dĩ, nên  cùng với Bùi Yến.   nghĩ,  cần thiết nữa.
Kinh Triệu Phủ doãn  thấy thánh chỉ trong tay , vô cùng kinh ngạc. Không dám  thêm một lời,  dám hỏi thêm một chữ. Đích   xong thủ tục hòa ly, cung kính đưa hộ tịch của  cho : "Không  hộ tịch của Tướng quân, là về  Tạ gia,  là lập hộ riêng?"
"Nếu lập hộ riêng, là ở kinh thành,  chuyển đến Bắc Cương?"
"Nếu về  Tạ gia..."
Ta   nhiều. Chỉ lấy giấy bút,  một tờ văn thư.