17.
"Bệ hạ  ý gì đây?" Linh Lung là nữ quan bên cạnh . Biết rõ  chuyện trong quá khứ của .
"Chẳng lẽ..." Nàng  trợn tròn mắt: "Phu quân cũ của Tướng quân...  phát hiện  ?"
Ta cất bức thư . Bùi Yến phát hiện  thì ? Chuyện  qua nhiều năm, từ lâu  lật sang trang mới. Người  chuyện hổ thẹn,   là .
"Tướng quân cứ yên tâm!" Linh Lung hừ lạnh một tiếng: "Hắn  dám đến tìm , chúng  cũng dám cho    thẳng cẳng về kinh!"
Sự thật là, khi Bùi Yến xuất hiện,  ai nhận  . Chàng cũng  đổi tên. Tên là "Chi Thác". Trở thành một tiểu binh  trướng .
Chàng  gây phiền phức cho . Mỗi ngày đều theo tân binh luyện tập,  việc. Chỉ khi  thỉnh thoảng  ngang qua,     với đôi mắt đỏ hoe.
Vì thế mà   biệt danh, gọi là "Chi Mắt Đỏ".
"Ngươi  xem,   Tướng quân của chúng   cứu cả nhà  , mà mỗi  gặp nàng  cứ như  đau mắt đỏ , ha ha ha."
Chàng cũng  phản bác. Tiếp tục luyện tập,  việc.
Ta nghĩ      gì. Chàng đang chờ một trận chiến. Rồi  sẽ  cơ hội, dùng  chiêu cũ. Vì  mà  thương, để  mềm lòng.
Đáng tiếc, Lĩnh Nam kể từ  trận đại thắng nửa năm ,  lâu   chiến loạn.
Một đêm nọ, ba tháng , cuối cùng  cũng  nhịn  nữa.
Canh giữ  quân trướng của , nắm lấy cổ tay : "Dung Âm, nàng  giận đến khi nào?"
18.
"Dung Âm,    ."
"Nàng đừng giận nữa."
"Ta sẽ  cưới Tạ Dung Sương nữa."
"Không,  vốn dĩ   nghĩ đến việc cưới nàng ."
"Ta  sớm đuổi nàng   , đứa con của nàng  cũng  giữ ."
"Nàng về nhà với , chúng  vẫn như xưa,   ?"
Ta     ngoài vây xem.
Vừa  quân trướng, Bùi Yến   thể chờ đợi mà  ôm .
Ta lấy kiếm chống  thắt lưng .
Quay , rót một chén . Đổ xuống đất, lặng lẽ  .
Nước đổ khó hốt.
Đôi mắt của Bùi Yến lập tức đỏ hoe.
"Bùi Hầu gia." Ta đặt chén  xuống: "Mời về cho."
Trạm Én Đêm
"Dung Âm,  ba năm , nàng vẫn còn giận ?"
Ta nhắm mắt .
"Dung Âm, nàng   giải thích. Ta và Tạ Dung Sương,   như nàng nghĩ. Ta chỉ là..."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/luu-ly-thuy-pxdv/chap-8.html.]
"Bùi Hầu gia." Ta mở mắt : "Thứ nhất,   giận. Từ việc xin Bệ hạ ban hôn, đến việc xin Bệ hạ ban thư hòa ly,    bất cứ việc nào, là hành động bộc phát. Chỉ là  cho rằng, đây là kết cục  nhất cho cả ba chúng ."
"Thứ hai, chuyện giữa  và Tạ Dung Sương,    hứng thú. Nếu   kể,  ngoài rẽ trái, các quán  ở kinh thành, đều hoan nghênh ."
Bùi Yến trông như sắp : "Dung Âm, mấy năm nay  tìm nàng, suýt nữa phát điên . Giữa chúng , nhất định  tuyệt tình như  ?!"
Ta im lặng  . Giữa  và , cho đến giờ  mười hai năm. Chiếm hơn nửa cuộc đời .
"Bùi Yến." Ta  một cách nghiêm túc: "Tình cảm giữa  và , từ lâu  hết ."
19.
Bùi Yến  từ bỏ.
Ngược ,  còn công khai hành động. Trực tiếp  rõ  phận, ở  gần quân doanh.
Hôm nay mang bánh ngọt, ngày mai mang con rối. Nửa tháng ,  còn mời cả trợ thủ đắc lực của  – Tạ Thiệu.
Tạ Thiệu  thấy , kinh ngạc đến mức   nên lời trong chốc lát. Sau đó cũng giống như Bùi Yến, vẻ mặt như sắp : "A tỷ...  cứ tưởng tỷ ..."
Sau đó,   cùng Bùi Yến. Một  bên trái, một  bên , như hai cục kẹo dính.
Rất nhanh,  phận của   lan truyền khắp quân doanh. Kèm theo đủ loại câu chuyện ly kỳ và tin đồn mới lạ.
Một ngày nọ,  ngang qua doanh trại của binh sĩ, bên trong đang  náo nhiệt.
"Ghen tuông? Sao  là ghen tuông?"
"Theo , chắc chắn là đôi gian phu dâm phụ  quá đáng, mới bức Tướng quân của chúng  bỏ xứ mà !"
"Đổi họ thì ? Tại    Tướng quân của chúng  bất hiếu bất trung?"
" ! Dù  nghĩ bằng ngón chân cũng ."
"Mười hai tuổi , một nha đầu còn  lớn,  đưa  quân doanh. Khó khăn lắm mới   cuộc sống yên , thì    thông dâm với phu quân."
"Người trong nhà  thể   ?"
"Dựa  cái quái gì mà họ Tạ chứ!"
Ta  kìm  mà bật . Càng , mắt  càng cay xè.
Hóa    tất cả  sự cống hiến, đều chỉ gói gọn trong ba chữ " đáng giá".
Vì  khi Bùi Yến và Tạ Thiệu    mặt ,    ngơ nữa.
"Hai  rốt cuộc,  thế nào?"
20.
"A tỷ, chúng  chỉ  tỷ  về thôi."
"Một nữ tử như tỷ,    thể chịu  cuộc sống phong sương ?"
"Tỷ  cùng chúng  về. Chúng    ,  hòa ly, tỷ về Tạ gia với  . A tỷ phu..."
Ta  đủ kiên nhẫn để  Tạ Thiệu  nhiều như . Trực tiếp hỏi Bùi Yến: "Còn ngươi?"
Bùi Yến dường như  nhận ,   quyết định dứt khoát với họ ngay hôm nay. Sắc mặt   tái: "Dung Âm, đừng đuổi  ..."
Ta lười  dây dưa với họ. Ta thẳng thừng bước  ngoài. Trực tiếp dẫn họ đến bãi tập. Rút  một cây thương đỏ: "Hôm nay, bất cứ ai trong hai  thắng  ,  sẽ cùng các ngươi về kinh."
"Ai lên ?!"