Lưu Ngư Vô Dạng - Chương 15: Ức hiếp người nhà

Cập nhật lúc: 2025-02-06 02:51:29
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1VoeRFHNJB

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Khi Nguyễn Dư lên xe, xung quanh đều cô.

bản lúc đến mức nào, tuy rằng cả con đường , nước còn rơi xuống nữa, nhưng ống quần chật chội, tóc tai cùng với hốc mắt ướt đẫm của cô đều giống như đang gào thét kể cho tất cả qua đường về tất cả những chuyện mới xảy .

“Cháu gái, cháu chứ?” Chú lái xe đầu, đánh giá cô.

“Không ạ, cháu cảm ơn!”

Cô cúi đầu, đến vị trí cạnh cửa sổ, xuống nhưng sợ ướt chỗ ảnh hưởng khách tiếp theo, nên cứ ở đó.

Cửa sổ xe rộng mở, xe , gió lạnh ào ào ập mặt, chiếc áo khoác khoác gió bay một chút, vì sợ rơi xuống nên cô lén nắm chặt.

Áo khoác khi khoác lên thì vẫn ấm, nhưng hiện tại nước thấm , còn ấm nữa.

khỏi run lập cập.

Vừa xuống khỏi xe buýt, đường từ cửa Bắc về phòng ngủ, đều ánh mắt của khác .

Có bạn cùng lớp nhận cô, từng lên hỏi cô chuyện gì , cố chỉ lắc đầu, càng vội vàng chạy về phòng ngủ. Phòng ngủ hiếm khi đủ như thế, ngờ ngay cả Trần Mạn Bạch lâu lộ mặt cũng ở đó.

Cuộc đời chính là như , càng che lấp những khó khăn, càng nhiều thấy, đây chính là trò đùa của thượng đế.

Ba ngạc nhiên mà Nguyễn Dư tóc ướt nhèm lộc cộc phòng, thật lâu ai dám gì.

Người dễ thương làm những điều dễ thương, dịch/viết những truyện dễ thương
Đến trang Facebook của mình để tìm hiểu thông tin nhé: I will tell you lovely stories

“Nguyễn Nguyễn, rơi nước ?” Trần Mạn Bạch phá vỡ im lặng.

Nguyễn Dư lên tiếng, chỉ đến mép giường, ném áo khoác lên giường, tìm quần áo để tắm rửa, về phía phòng tắm.

“Đang hỏi đó!” Trần Mạn Bạch tới cản cô: “Ai bắt nạt câu? Có việc gì ?”

“Không việc gì!”

qua Trần Mạn Bạch, phòng tắm, đóng cửa .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/luu-ngu-vo-dang/chuong-15-uc-hiep-nguoi-nha.html.]

Để tiết kiệm điện, ban ngày mở máy nước nóng, nước từ trong vòi phun lạnh. cô cởi quần áo lạnh băng, mở nước, ở nơi đó, chằm chằm màu đỏ mong manh, hy vọng nó nhanh chóng chuyển sang màu xanh.

Bên ngoài truyền đến tiếng chuyện, tiếng sột soạt, rõ ràng lắm, nhưng Nguyễn Dư bọn họ nhất định sẽ chuyện về cô. Cô bao giờ quan tâm khác gì về , chỉ là cô tiến đề tài thảo luận của bọn họ với hình tượng như thế.

Hốc mắt cay cay, cô thử nước, mặc kệ nước nóng , cô xối lên .

Tắm rửa xong hình như còn lạnh hơn.

Nguyễn Dư từ trong phòng tắm ngoài, thấy Giản Tương Tương ở cửa, đưa máy sấy cho cô.

“Mau sấy tóc ! Sau khi sấy tóc thì uống cốc gừng cho ấm , Xảo Phượng ngâm trong ly của , đừng để cảm lạnh.”

Nguyễn Dư lướt qua ba nữ sinh trong phòng ngủ, các cô đều đang cô, đáy mắt còn kinh ngạc như lúc , ngược là tràn ngập lo lắng.

Trái tim của cô bỗng ấm lên.

“Cảm ơn!”

“Có việc thì với chị đây, ai bắt nạt thì cũng với chị, đừng cả ngày nhịn, mới vài tuổi ranh mà cả ngày sầu muộn khác gì bà cụ non.” Trần Mạn bạch quở trách cô.

“Cậu mấy tuổi thế, cả ngày chị chị chị.” Giản Tương Tương cho Nguyễn Dư

“Lớn hơn các hai tháng thì cũng là lớn, đừng , ở trong phòng tớ chính là chị cả.”

“Ức h.i.ế.p nhà!”

“Hừ, chỉ cần chị đây còn thì sẽ ức h.i.ế.p nhà, ? Muốn cào ?”

“Cào thì cào!”

Hai cùng ôm , cào cấu một hồi, giống như hai còn mèo đánh .

Hạ Xảo Phượng ở bên cạnh xem vui vẻ.

Nguyễn Dư nhận lấy máy sấy, đến gương, khi ngẩng đầu thì phát hiện khoé miệng của cũng cong lên.

Loading...