Lưu Ngư Vô Dạng - Chương 21: Tôi đưa cô lên

Cập nhật lúc: 2025-02-07 05:27:31
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Nguyễn Dư khi uống thuốc trị cảm mà Đằng Dực mang đến thì mơ màng chuẩn ngủ. Giản Tương Tương năm bảy lượt nghĩ cách hỏi thăm tin đồn về Đằng Dực, đều cô dùng một câu “ ” để đuổi .

Giản Tương Tương tin .

“Cậu đến nhà mà còn ư?”

“Cậu tới Thiên An Môn ở Bắc Kinh , với Mao gia gia ?”

“Cũng đúng” - Trần Mạn Bạch chen .

Giản Tương Tương gì nữa.

Nguyễn Dư thừa cơ bịt kín chăn, nữa. Sau khi tắt đèn, mấy Giản Tương Tương chuyện một chút nữa, Nguyễn Dư ngủ , tham gia.

Thuốc trị cảm đúng là tác dụng, ngủ một giấc tỉnh , những cảm giác khoẻ lúc đều giảm bớt, đầu mệt mỏi, mũi cũng dễ thở hơn, chỉ là giọng vẫn còn khàn khàn.

Sau khi Nguyễn Dư rửa mặt, sờ sờ chiếc áo khoác ở đầu giường, khô .

Giản Tương Tương dán mặt nạ, nghiêng mắt đây: “Áo khoác cũng của Đằng Dực đấy chứ?”

Nguyễn Dư “Ừ” một tiếng, tìm cái túi giấy, cất áo khoác trong túi.

“Nguyễn Nguyễn, tớ cứ cảm thấy với Đằng Dực gì đó giấu giếm!”

“Cậu đừng đoán mò!”

Nguyễn Dư dứt lời, cầm túi ngoài.

Buổi sáng tiết học, cô đợi ở thư viện, khi tiết học buổi chiều chấm dứt, cô trực tiếp đến nhà họ Đằng. Cô chuẩn các loại tư tưởng, chỉ là đến cổng lớn của nhà họ Đằng, bỗng nhiên ý lùi bước.

Tự tôn rách nát của cô, trở về nơi khiến cho cô cảm thấy hổ , lập tức tất cả đều trở nên rõ ràng.

Đáng lúc cô đang do dự ở cửa, cửa “xoạch” một tiếng mở .

Nguyễn Dư sửng sốt, Đằng Dực ở phía cửa cũng sửng sốt.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/luu-ngu-vo-dang/chuong-21-toi-dua-co-len.html.]

Người dễ thương làm những điều dễ thương, dịch/viết những truyện dễ thương
Đến trang Facebook của mình để tìm hiểu thông tin nhé: I will tell you lovely stories

Hắn đang phấn chấn, giày cũng đổi, hình như là định ngoài.

“Tới !”

“Uhm!” Nguyễn Dư đưa túi trong tay cho , “Trả áo cho , giặt, sợ giặt sẽ hỏng mất.”

Đằng Dực nhận lấy túi, nghiêng ý bảo cô trong nhà.

Đây đầu tiên cô nhà, nhưng ngần ngại so với bất cứ nào khác.

“Đằng Hạo ở tầng.”

Nguyễn Dư , ý của là để cô tự lên ư? Cô cùng với Đằng Hạo, hai mới ầm ĩ một trận như thế, gặp mặt lúc nếu khác mở đầu, để phá vỡ im lặng?

Đằng Dực tiện tay đặt cái túi ở sofa, đầu thấy Nguyễn Dư còn tại chỗ, ngay tức khắc đoán cô đang nghĩ gì.

“Muốn đưa cô lên ?”

“Anh bận ngoài hả?”

“Đi lên ,” Hắn ngẩng đầu lên tầng hai, “ đưa cô lên!”

Hai tiếng “đưa lên”, tự nhiên như , Nguyễn Dư khỏi mặt đỏ tai hổng. Cô xoay ở phía , Đằng Dực theo phía , hàng hiên dài, hai một một , một một . Cô cảm thấy giống như đang bước tới chiến trường, mà là giúp cô bọc hậu phía .

cùng, cô tự tin lên nhiều.

“Đã hết cảm ?” Hắn bỗng nhiên hỏi.

Nguyễn Dư trả lời , nghĩ từ phía lễ phép, vì thế mới đầu .

“Uhm, khá hơn nhiều, cảm…”

“Tiếng “cảm” mới khỏi miệng, cô bước chân , thấy sắp ngã xuống, Đằng Dực vội vàng đỡ ở phía , cô chỉ sợ ngã nên trong lúc hoảng loạn nắm lấy tay mà Đằng Dực duỗi tới đây.”

“Để ý một chút!” Hắn giữ trọng tâm của cô.

Nguyễn Dư vững vàng, mới phát hiện tay của hai bọn họ đang nắm lấy , ánh mắt quét tới chiếc dây chun màu đen cổ tay của , mới sửng sốt.

Loading...