“Đây là cô nàng thủ khoa giúp em thi xếp hạng hai mươi đó!” Đằng Hạo đắc ý dào dạt mở miệng, đó vẫy tay với Nguyễn Dư, “Chị mau đây!”
“Hi!”
Nguyễn Dư cửa, chào hỏi với .
“Ở Ngưỡng Sơn hả?” Tiêu Khanh hỏi.
“ !”
“Chào em gái, là Tiêu Khanh!”
“Chào , là Nguyễn Dư.”
Tiêu Khanh ngẩng đầu lên, các trai còn cũng theo thứ tự báo danh với Nguyễn Dư, bọn họ là sinh viên của Đại học Ngưỡng Sơn, học, còn .
Nguyễn Dư đều nhớ kỹ tên của họ, trí nhớ của cô , liền một lúc nhớ kỹ mười cái tên cũng là việc khó.
Khi cô vây quanh, Đằng Dực ở bên cạnh vặn một bình nước khoáng, uống nước cô.
“Trường học của chúng đúng là ngoạ hổ tàng long, ngờ một em gái thông minh xinh như thế.” Chu Hi Hoà dùng một đôi mắt đào hoa Nguyễn Dư từ xuống , nét phong lưu giữa mày cùng với mùi nước hoa cũng tự luyến như , “Em gái, em bạn trai ?”
Đám Tiêu Khanh ghét bỏ mà duỗi tay đánh lên đầu của Chu Hi Hoà.
Chu Hi Hoà hì hì, cũng ý từ bỏ, giống như nhất định nhận đáp án từ Nguyễn Dư.
“Em bạn trai cũng quan trọng, quan trọng là em bạn gái.” Nguyễn Dư bĩu môi với Chu Hi Hoà, “Đàn Chu, nãy quên với , em là bạn cùng phòng của Giản Tương Tương, thường xuyên cô nhắc đến ở phòng ngủ đấy!”
Chu Hi Hoà nhọn mi, sắc mặt tức khắc đổi.
Mấy nam sinh phía phát tiếng nhạo “xì xì”
Thường xuyên bộ ở bờ sông, cuối cùng cũng ướt giày. (8)
“Là nhỉ? Tình cờ như ư?” Chu Hi Hoà che cảm xúc, giả vờ tiếp tục hàn huyên với Nguyễn Dư, “Tương Tương ở phòng ngủ khen thế nào?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/luu-ngu-vo-dang/chuong-36-so-voi-toi-thi-sao.html.]
“Tương Tương đối xử với cô , chung tình, những nam sinh khác thường tật hai hoa ngắt cỏ, nhưng thì hề như .”
Mấy trong phòng luyện tập rốt cục nhịn mà phá lên, ngay cả Đằng Dực cũng theo.
Ai mà nghĩ , cô gái vẻ văn nhã ngoan ngoãn như thế, trong xương cốt dễ chọc như . Bình thường Chu Hi Hoà quen đùa giỡn với con gái, hôm nay gặp cô, ngừng thua đau một trận như thế.
“Tương Tương nhà hiểu .” Chu Hi Hoà vẫn hổ mà , “Anh đây chính là như thế!”
Nguyễn Dư nhẫn nhịn xúc động trợn tròn mắt, đang nghĩ tiếp như thế nào, thì Đằng Dực bên cạnh đưa chai nước rỗng ném về phía Chu Hi Hoà.
“Rảnh rỗi lắm ? Không nhanh luyện nhảy !”
Chu Hi Hoà vững vàng bắt chai nước, ném thùng rác, đó vỗ vỗ bả vai của Nguyễn Dư, thèm mà : “Nói chuyện nhé em Nguyễn.”
Mọi đều tan, tốp năm tốp ba chạy sang phòng khác luyện tập.
Trong gian to như , chỉ còn Nguyễn Dư cùng hai em Đằng Dực Đằng Hạo.
Cô nghĩ dáng vẻ khiêu vũ lúc nãy của Đằng Hạo.
“Không ngờ cũng chút tài năng.” Nguyễn Dư dựng một ngón tay cái về phía Đằng Hạo.
“Dĩ nhiên , chân nhân lộ tướng!” Đằng Hạo .
“Cô cảm thấy nó nhảy ư?” Đằng Dực bỗng nhiên Nguyễn Dư, nghiêm trang hỏi.
Người dễ thương làm những điều dễ thương, dịch/viết những truyện dễ thương
Đến trang Facebook của mình để tìm hiểu thông tin nhé: I will tell you lovely stories
Trực giác của Nguyễn Dư đúng lắm, nhưng vẫn căng da đầu mà gật gật.
“Rốt cuộc cũng là bình thường, phương pháp gì, chỉ cảm thấy … lợi hại!”
Lòng hư vinh của Đằng Hạo cảm thấy thoả mãn, vui vẻ nhướng mày về phía Đằng Dực, Đằng Dực như thấy, tiếp tục Nguyễn Dư.
“Vậy… thì ?” Hắn hỏi
“Gì cơ?” Nguyễn Dư hiểu lý do.
“So với thì ?” Đằng Dực chỉ Đằng Hạo, nhếch môi lên, “Có còn lợi hại ?”