Nguyễn Dư vốn là bảo Đằng Dực đưa đến cổng trường thôi, nhưng xe thể thao của Đằng Dực chạy thẳng đến phía khu nhà ký túc xá nữ, các nữ sinh ban công phơi quần áo tiếng xe, sôi nổi ngoài xung quanh.
Tiếng khoe khoang thế khiến cho Nguyễn Dư cảm thấy da đầu tê dại.
“Cảm ơn.” Cô , tháo đai an , vội vàng đẩy cửa, cúi đầu chạy ký túc xá
Đằng Dực ở ghế điều khiển, dáng vẻ khom lưng giống như ăn trộm của cô, nhịn mà xoa xoa huyệt thái dương, đó thì cong môi .
Nguyễn Dư chạy như bay lên tầng, mở cửa, nhà, khoá cửa . Sau khi thành một loạt động tác , cả mới thả lỏng.
“Cậu gì trái với lương tâm thế?” Giản Tương Tương đặt hai chân bàn, ngửa về phía cô.
“Không !”
“Vậy chạy cái gì?”
Người dễ thương làm những điều dễ thương, dịch/viết những truyện dễ thương
Đến trang Facebook của mình để tìm hiểu thông tin nhé: I will tell you lovely stories
“Tớ chạy một chút ?” Nguyễn Dư qua, đẩy Giản Tương Tương về chỗ, tiện tay đặt túi sách lên bàn sách của .
“Được , đương nhiên là , chỉ sợ chạy thôi.”
“Ý là gì?”
Giản Tương Tương chỉ nhà vệ sinh: “Chờ cái ở trong ngoài, tớ sẽ thông báo tin dữ cho tất cả .”
Nguyễn Dư xoay , Hạ Xảo Phượng đang ghé giường truyện, nghĩa là trong phòng tắm là Trần Mạn Bạch. Trần Mạn Bạch chắc cũng mới về, giày cao gót của cô vẫn còn ném ở mép giường, xoay ngang xoay dọc.
“Tin dữ gì thế?”
“Đừng gấp, chờ chút nữa sẽ .”
Giản Tương Tương dứt lời, Trần Mạn Bạch từ trong nhà vệ sinh ngoài.
“Được , đầy đủ , hiện giờ tớ thể .” Giản Tương Tương vẫy tay về phía Trần Mạn Bạch, “Mạn Mạn, cũng đây, phần của .”
“Làm gì thế?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/luu-ngu-vo-dang/chuong-42-dai-hoi-the-thao.html.]
“Sắp tới Đại hội thể thao , hai ?”
“Biết chứ, tớ còn , đại hội thể thao là kết hợp với đại học Hồng Thượng tổ chức đó, nhưng chúng hạng mục sở trường nào để tham gia.” Trần Mạn Bạch vuốt tóc, mép giường của Hạ Xảo Phượng, “Năm ngoái là tham gia ?”
“ , bởi vì năm tham gia, nên năm nay cần tham gia.”
“AI thế?”
“Lớp trưởng đại nhân.” Giản Tương Tương chỉ tường bên cạnh, nhỏ , “Cô cầm bảng báo danh đưa tới phòng ngủ của chúng , oán niệm còn lớn đó. Tớ với Xảo Phượng thì còn , lúc báo chạy nước rút, cho nên may mắn thoát nạn, còn hai thì tương đối thảm.”
“Làm ?” Trần Mạn Bạch hỏi.
“Cô báo cho nhảy cao, Nguyễn Nguyễn chạy… 3000 mét”
“Dựa cái gì chứ?” Trần Mạn Bạch nhảy dựng lên, “Cô trò gì thế? Dựa cái gì mà mặt chúng ?”
“Dựa việc cô là lớp , đầu còn lệnh tiễn của chủ nhiệm lớp đó!”
“Vậy thì cũng thể báo cho tớ nhảy cao chứ!” Trần Mạn Bạch đá giày cao gót ở mép giường của , “Đây là cô cố tình nhằm tớ vì tớ lùn !”
Ngũ quan của Trần Mạn Bạch thật sự tinh xảo, cũng mảnh khảnh, chỉ điều duy nhất hảo, đó là vóc dáng của cô thấp, chỉ 1.51m. Thật con gái 1.51m mà giày cao gót thì cũng vẫn , nhưng mà cao 1.51m nhảy cao, rõ ràng là cố ý trò.
Trong phòng ai chuyện nữa.
“Không , tớ tìm cô !” Trần Mạn Bạch bỏ khăn bông trong tay, tóc vẫn còn ướt chạy ngoài cửa.
“Thôi thôi thôi!”
Giản Tương Tương vội vàng lên, tóm chặt lấy Nguyễn Dư cùng với Hạ Xảo Phượng kéo cô , nhưng Trần Mạn Bạch tông cửa xông ngoài, tất cả ai ngăn cản .
Phòng bên cạnh nhanh truyền đến tiếng gõ cửa.
Ba vội vàng đuổi theo.
“Vưu Nhạc Huyên, đây cho !” Trần Mạn Bạch kêu to.