Phòng Y Tế quạnh quẽ
Một nữ giáo y gần 40 tuổi đang xem một bộ phim Hàn, cô xem cũng chuyên tâm lắm, thường thường cầm điện thoại di động lên ảnh chụp màn hình, xem TV một lát, dáng vẻ thất thần.
Hôm nay đại hội thể thao, còn hạng mục chạy đường dài, cô đoán thể sẽ ngất xỉu.
Quả nhiên, suy nghĩ hiện lên, đẩy cửa .
“Bác sĩ Bạch, mau lên mau lên, 3000m, ngất xỉu.” Thái Trí kịp chào hỏi, trực tiếp kéo chiếc giường bệnh trong phòng y tế , kêu lên với nam sinh, “Hàn Tá, mau đặt lên !”
Hàn Tá ư?
Nguyễn Dư cảm thấy tên quen tai.
Hotboy của Đại học Hồng Thượng ư?
Khó trách , khi bế cô lên, vài tiếng kêu của Giản Tương Tương ý nghĩa như thế.
Hàn Tá đặt Nguyễn Dư lên giường bệnh, định lui , thì giáo y tới đây, chặn đường của .
“Đỡ lấy!”
“Dạ?” Hàn Tá hiểu.
Giáo y nâng Nguyễn Dư lên, duỗi tay đặt phía lưng của Nguyễn Dư khoa tay múa chân: “Như , hỗ trợ đỡ em , tạm thời .”
Hàn Tá do dực, lúc bế cô lên là bởi vì cô cần trợ giúp, nhưng hiện tại, cô chuyện gì tiếp xúc tứ chi, giống như lịch sự lắm.
Hắn thoáng qua ba nữ sinh ở đây, cảm thấy để các cô tới đỡ lẽ sẽ hơn.
Giản Tương Tương cũng chen phía trong, nhưng giáo y cùng với Thái Trí chặn mất lối nhỏ , chen cũng chen nổi.
“Mau lên!” Giáo y giục.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/luu-ngu-vo-dang/chuong-49-phong-y-te.html.]
Hàn Tá cách nào, chỉ thể duỗi tay đỡ lấy lưng Nguyễn Dư.
Nam sinh chạy một đường mang nặng tới đây, nóng rực, độ ấm ở lòng bàn tay cũng càng nóng. Nguyễn Dư cảm giác phía lưng sắp thiêu cháy. Loại tiếp xúc khiến cô .
Cô quyết định dừng ở đây.
Người dễ thương làm những điều dễ thương, dịch/viết những truyện dễ thương
Đến trang Facebook của mình để tìm hiểu thông tin nhé: I will tell you lovely stories
“A, tỉnh !” Thái Trí bỗng nhiên kêu lên.
Mọi về phía Nguyễn Dư, thấy cô chậm rãi mở mắt.
Hàn Tá đôi mắt của cô.
Trong phòng bật đèn, là ánh sáng tự nhiên, con ngươi của cô gái sáng trong như ở ánh mặt trời, nhưng hiện lên một thần thái khác, tuy là cô cố gắng che giấu loại thần thái .
“Ai da, tỉnh là , tỉnh là !” Thái Trí thở phào một .
Đôi tay của Nguyễn Dư đặt lên mép giường, xê dịch về phía , Hàn Tá ý của cô, lập tức thu tay .
“Khó chịu ở ?” Giáo y hỏi.
Nguyễn Dư đáp, chỉ giơ tay đặt lên ngực.
“Ngực? Có lịch sử bệnh lý nào liên quan ?”
Một lời dối, cần bao nhiêu lời dối để che giấu?
Nguyễn Dư định lắc đầu, Trần Mạn Bạch bên cạnh bỗng nhiên lên tiếng.
“Thầy Thái, thật là thế , trong thời gian Nguyễn Nguyễn vì thêm quá mệt mỏi, vì thế thường cảm thấy n.g.ự.c thoải mái.”
“Không thoải mái thì kiểm tra chứ!” Thái Trí chỉ Nguyễn Dư, “Khó trách Điền Thành đứa nhỏ quá nỗ lực quá mạnh mẽ, các em còn trẻ thường ý thức về nguy cơ, thể mới là điều quan trọng nhất! Còn nữa, thoải mái thì đừng chạy 3000m, em xem, đột nhiên ngất xỉu như thế, thật là nguy hiểm!”
“Nguyễn Nguyễn vốn dĩ định tham gia Đại hội thể thao, là lớp trưởng ép buộc tham gia, lớp trưởng hỏi ý kiến , thậm chí bàn bạc gì với tự tiện đăng ký hạng mục 3000m cho Nguyễn Nguyễn .”
Hàn Tá liếc liếc cô gái đang giường, cô rũ đầu đó, mặt biểu tình gì, tuy ngất xỉu là giả nhưng sắc mặt tái nhợt giả .
Hoá , giả vờ như thế là để thể kháng nghị đối với lạm dụng chức quyền.