“Sao ?” Hắn hỏi.
“Không .” Nguyễn Dư tránh né ánh mắt , vội vàng rửa sạch mặt.
“Không mà mắt đỏ như thế?”
“Uống một chút rượu, .” Cô móc khăn giấy từ trong túi, lau lau mặt, nhanh chóng chạy khỏi gian nhỏ .
Đằng Dực cản cô , nặng nề đó.
Nguyễn Dư chạy hành lang, ngẫm , trở .
“Anh đừng buồn, đáng !” Cô an ủi.
Hắn bỗng nhiên đến gần cô một bước, mùi rượu lạnh thấu xương cũng hướng về phía cô.
Người dễ thương làm những điều dễ thương, dịch/viết những truyện dễ thương
Đến trang Facebook của mình để tìm hiểu thông tin nhé: I will tell you lovely stories
“Em buồn cái gì ?”
-_-
Trên mặt đất hai cái bóng, đến khi tới gần, hai cái bóng đó đè lên .
Nguyễn Dư đôi mắt đen như mực của , thành lời.
“Đằng Dực, lái tới ! Đi thôi!” Giọng của Phương Uyển truyền tới.
Đằng Dực như thấy, vẫn nhúc nhích.
Nguyễn Dư vội vàng lui hai bước, lảo đảo chạy về phía đại sảnh.
Người trong đại sảnh đều lên, chuẩn , Đằng Hạo cầm túi cho cô, thấy cô thì đưa cho cô.
“Không chứ?”
Nguyễn Dư lắc đầu.
Một lát Đằng Dực mới ngoài, cũng rửa mặt, mặt ướt dầm dề, cũng lau.
Phương Uyển vội vàng móc khăn giấy duỗi về mặt …
Nguyễn Dư tránh ánh mắt, đầu tiên khỏi đại sảnh.
Đêm thật sâu, gió lạnh hơn.
Trở phòng ngủ, cô mê man ngủ một giấc, ngày hôm mở mắt , dường như còn tỉnh rượu, đầu vẫn đau như cũ. Cô tỉnh dậy, phòng tắm rửa.
Tắm xong, mấy Giản Tương Tương cũng dậy
“Ngày hôm qua thi đấu Street Dance Hồng Ưng, mạng phát sóng trực tiếp đúng ?” Giản Tương Tương một đầu tóc rối, thò đầu khỏi chăn.
Hạ Xảo Phượng gật đầu: “Tất Thành Kiệt đúng là hổ, mất công lúc tớ còn thấy trai.”
“Đằng Dực cũng xui xẻo, đụng tới ban tổ chức tệ như . mà Tái Ông thất mã, may rủi, hôm qua Đằng Dực kiên cường chống tấm màn đen, cũng thèm đầu , vô fan mạng .
“ , nhiều con gái ồn ào sinh con cho .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/luu-ngu-vo-dang/chuong-73-vung-lay-v.html.]
“...”
Nguyện Dư lặng lẽ bọn họ chuyện phiếm, hôm qua cô trải qua tất cả chuyện , một câu cũng nên lời.
Tái Ông thất mã, nào may rủi thế nào, hy vọng Đằng Dực cũng nghĩ như .
Trong đầu cô hiện lên khuôn mặt lạnh lẽo của .
“Em buồn vì cái gì ư?”
Hắn hỏi cô như thế.
Không, cô .
Như , cũng cô buồn vì cái gì ?
Nguyễn Dư cầm sách vở lên, im lặng lên tiếng mà rời khỏi phòng ngủ, hành lang an tĩnh, nhiều còn ngủ say.
Điện thoại trong túi rung lên.
Cô móc , thấy tin nhắn của Hàn Tá.
Một gương mặt tươi như ánh mặt trời.
Nguyễn Dư thiếu chút nữa quên, hành trình ngày hôm qua lộn xộn, còn ngẫu nhiên gặp , mà thú bông hình con thỏ của cô còn ở chỗ .
“Chào buổi sáng, bạn thỏ ngoan ?” Nguyễn Dư trả lời.
“Cả đêm lóc ầm ĩ gì cả, ngoan.”
Nguyễn Dư nhẹ, còn đang nghĩ trả lời thế nào, Hàn Tá nhắn tin tới đây.
“ định trưa nay đưa nó về nhà, rảnh đón nó ?”
“Được!”
Hai hẹn thời gian, Hàn Tá trả lời, Nguyễn Dư cất điện thoại di động, học tiết tiếng Anh.
Buổi sáng bốn tiết học, chen chúc, đến khi chương trình học kết thúc, bụng của Nguyễn Dư sôi ùng ục. Cô cùng với mấy Giản Tương Tương cùng khỏi phòng học, đang tới nhà ăn thì thấy ở hành lang một dáng quen thuộc.
Người đó mặc áo lông đơn giản, quần jeans, lưng đeo một cặp sách màu đen, tay đút túi quần, đang ngửa đầu bức tranh ở hành lang.
“Kia Hàn Tá ?” Giản Tương Tương thấy.
“Hình như thế!” Hạ Xảo Phượng đáp.
“Trời ạ, tới đây để vạch trần chúng chứ? Trần Mạn Bạch xoay ôm lấy ba trong phòng ngủ, “Mau lên mau lên, chúng chỗ khác , đừng để đụng .”
“Cậu tới tìm tớ!” Nguyễn Dư .
-_-
Khi ba Giản Tương Tương còn đang Nguyễn Dư với ánh mắt sâu xa, cô về phía Hàn Tá.
Hàn Tá vốn đang yên, cảm thấy cô tới gần, đầu , ánh mắt thấy cô .
“Hi!