LƯU TIÊN - 2

Cập nhật lúc: 2025-05-12 23:49:40
Lượt xem: 5,818

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2g34BBhjFr

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Hứa Thất lang tuổi chừng đôi mươi, vóc thư sinh mảnh mai, dung mạo tuấn tú, đôi mắt phượng xếch, thần sắc cao quý thanh nhã.

 

Có lẽ vì ép uống chén rượu bỏ thuốc, ánh mắt mơ màng, sắc mặt ửng đỏ.

 

Dĩ nhiên... cũng thể chỉ đơn giản là tức đến đỏ mặt thôi.

 

04

 

Hai chúng bốn mắt .

 

Hứa Thất lang đ.á.n.h giá một hồi, đó lúng túng dời ánh mắt nơi khác.

 

Ta chớp mắt mấy cái—ý tứ của là gì ?

 

Ta xí gì cho cam.

 

Mẫu từng , tuy đến mức khuynh quốc khuynh thành, khiến trăng giấu , cá lặn sâu, nhưng cũng tuyệt đối là một mỹ nhân.

 

Chính bởi sắc vóc hồng hào, dễ sinh nở nên Hứa phu nhân mới chịu cưới cửa.

 

Một lát , Hứa Thất lang mới khẽ khàng mở lời:

 

“Ta... sẽ cùng cô sống chung . Ta khuyên cô mai nên hồi môn, những sính lễ cứ xem như đền bù, nếu cô thấy đủ, thể bù thêm bạc lụa.”

 

Haiz... đến nước mà vẫn còn vùng vẫy nữa.

 

Ta nhẹ nhàng vươn vai một cái, :

 

“Sao nhà chẳng ai đến náo phòng ? Khi các tỷ của thành , ai nấy đều đến náo loạn náo nhiệt lắm cơ.”

 

Nhất là Đại tỷ , gả nhà võ tướng, hôm thành huyên náo đến mức kinh thiên động địa.

 

“Chẳng lẽ nhà Tể tướng, đến náo phòng cũng phép?” Ta tò mò hỏi.

 

Hứa Thất lang mặt thoắt đỏ lên, :

 

“Cô… cô chỉ để ý mấy chuyện vớ vẩn đó thôi ? Ta bảo cô ngày mai hãy về nhà, cô ?!”

 

Ta mặc kệ, chỉ lặng lẽ tháo lớp hỷ phục và mũ phượng .

 

Mấy thứ đó quá nặng, mang cả ngày, thật mệt đến xỉu.

 

Hứa Thất lang mặt đỏ như máu:

 

“Cô cô cô... cô cởi y phục gì... nhé, dù cô ép , cũng quyết khuất phục!”

 

“……”

 

05

 

Ta dở dở :

“Chàng đang nghĩ gì thế? Ta mệt quá nên chỉ cởi lớp áo ngoài nặng nề thôi mà.”

 

Nói xong, khoan khoái bước đến bên bàn.

 

Trên bàn bày bốn món điểm tâm tinh xảo, món nào trông cũng ngon lành.

 

Ta chọn một miếng bánh hạch đào, ăn hỏi:

 

“Ta đói , đói ?”

 

Ta khỏi nhà chỉ kịp ăn chút mì, giờ đói đến mức n.g.ự.c dính lưng .

 

Hứa Thất lang tức tối lắc đầu:

 

“Không đói!”

 

dáng vẻ của , chắc cũng nhịn cả ngày .

 

Ta ăn hai miếng, thấy cũng đủ , liền gắp một miếng đưa tận miệng :

 

“Ăn , đói bụng khó chịu lắm.”

 

Thấy ăn ngon lành, lẽ thèm từ lâu, nên cũng chẳng gắt gỏng nữa, chỉ lặng lẽ nhai nuốt xuống.

 

Ăn no uống đủ, cảm thấy khỏe hẳn.

 

“Thật , cũng quá cố chấp .” Ta bình luận.

 

Hứa Thất lang chẳng để ý, nhưng vẫn phản bác:

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/luu-tien/2.html.]

“Cô thì hiểu gì!”

 

Ta đáp:

 

“Lý lẽ đơn giản thế, hiểu! Hứa phu nhân— , mẫu , chỉ cần để dòng dõi, đó tu tiên cũng chẳng ai ngăn cản. Sao thuận theo? ‘Bất hiếu ba, vô hậu là lớn nhất’ mà!”

 

Hứa Thất lang cau mày:

 

“Nữ nhân như cô... nếu thật sự cùng cô... rời , để cô quả phụ nuôi con một , chẳng điều thất đức ? Ta tu tiên là để lợi , tạo nghiệt!”

 

“Vì tư lợi mà hủy hoại cả đời một nữ tử, chuyện như , nổi!”

 

Ừm, xem ... vẫn còn lương tâm.

 

Ta điềm đạm , khẽ :

 

“Ta đồng ý hôn sự, tất nhiên là ngại ở bên . Ta sợ, sợ gì?”

 

Hứa Thất lang ngẩn , chăm chăm:

 

“Cô... cô vì ham giàu sang phú quý mà chẳng màng gì nữa? Hay là lừa một lúc, cũng sẽ dùng mấy chiêu ‘, nháo, treo cổ’ như những nữ nhân khác?”

 

Ta: “…”

 

Im lặng chốc lát, hỏi:

 

“Chàng nhiều nữ nhân lừa ? Người với , chẳng chút tín nhiệm nào thế?”

 

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

Ta tiếp lời:

 

“Ta là như một. Đã đồng ý, tức là chấp nhận.”

 

Thấy vẫn còn vẻ tin, nháy mắt với :

 

“Chàng hiểu , để cho mà . Nhà tám tỷ , từ nhỏ đến lớn, cùng bốn tỷ chen chúc trong một phòng.”

 

Không còn cách nào khác, phụ quan nhỏ lương ít, ruộng đất chẳng nhiều, chẳng mua nổi nhà lớn.

 

Nhà càng đông con, chỗ ở càng chật chội.

 

Tuy đại tỷ, nhị tỷ xuất giá, nhưng đại ca cũng cưới vợ, tứ , ngũ ngày càng lớn, ai cũng chiếm chỗ.

 

Hứa Thất lang phần sửng sốt:

 

“Tám tỷ ? Bốn ?”

 

Là con độc nhất, rõ ràng từng nếm mùi chen chúc .

 

Ta thở dài:

 

, chật đến phát mệt! Dù là náo nhiệt thật đấy, nhưng chẳng chút gian riêng nào cả.”

 

Ta bằng ánh mắt chân thành:

 

“Chàng , từ nhỏ một tâm nguyện—là một gian phòng của riêng . Trong đó, thứ đều thể sắp đặt theo ý thích, thể ung dung sách chữ, chẳng ai quấy rầy.”

 

Hứa Thất lang há hốc miệng:

 

“Cô đồng ý thành ... chỉ vì một gian phòng riêng?”

 

Ta hổ gật đầu:

 

“Đợi sinh con xong, cứ việc tu tiên. Ta thực lòng để tâm. Ta... thật sự một căn phòng của riêng mà!”

 

Hứa Thất lang: “……”

 

06

 

Ta cùng Hứa Thất lang trò chuyện một lúc, chợt phát hiện sắc mặt ngày càng đỏ bừng.

 

Thấy trán rịn mồ hôi, tay chân luống cuống, cứ xoay tới xoay lui, liền dịu dàng hỏi:

 

“Chàng... nhà xí ?”

 

Dáng vẻ giống hệt Tam mỗi mắc tiểu gấp.

 

Phụ từng , nam nhân thể nhịn lâu quá, bằng sẽ sinh bệnh.

 

Hứa Thất lang tựa hồ bỗng nhiên tỉnh ngộ điều gì đó, mặt biến sắc, vội quát:

 

“Cô đừng lo cho ! Đừng chạm ! Đừng gần!”

 

Loading...